Mỗi khi Cung Vũ Ninh hoàn thành một động tác, quay đầu, liền nhìn thấy người đàn ông đang đứng ở đó, cô cười đi về phía anh.
Bộ đồ yoga mà hồng, khiến cơ thể cô trông thật quyến rũ, lan tỏa hơi thở dịu dàng nhu mì.
Cung Vũ Ninh đi tới bên cạnh anh, cong mày cười, “Sao về sớm vậy? Em còn tưởng anh sẽ dùng bữa tối với ông nội ở nhà cơ!”
“Anh đã hứa với em, sẽ về ăn cơm tối với em mà.” Âm thanh của Hạ Lăng Sơ có chút khàn khàn.
Cung Vũ Ninh thấy cổ áo sơ mi của anh có chút vẹo, cô nhón chân lên, ngón tay thon dài, chỉnh đốn lại cổ áo của anh.
Tình cảm kiềm nén của Hạ Lăng Sơ, dường như bị đốt cháy, bàn tay to của anh bá đạo ôm lấy vòng eo thon của cô, ấn cô vào trong bờ ngực của mình.
Cung Vũ Ninh lập tức áp sát vào người anh, cô có chút mắc cỡ, nhưng cũng hưởng thụ lấy phần bá đạo độc nhất này của anh.
Hô hấp của Hạ Lăng Sơ rõ ràng nặng đi vài phần, ánh mắt của anh nhìn thẳng vào đôi môi đỏ của cô, anh cúi người, liền ngoặm lấy nó.
Đầu óc của Cung Vũ Ninh trống rỗng, và tiếp đó, ôm lấy cổ anh, phối hợp nụ hôn này.
Hơi thở của người đàn ông chín chắn trên người anh bao trùm lấy, sự quyến rũ của hóc môn nam pha trộn với mùi thanh thoảng.
Nụ hôn này, hôn đến khi hai người khó thở mới buông ra, và may là, hiện giờ ở biệt thự, cũng chỉ có hai người họ, đầu bếp vẫn chưa tới.
“Vũ Ninh, anh muốn dắt em về gặp người nhà của anh.” Hạ Lăng Sơ ghé vào vầng trán trắng trẻo của cô lên tiếng.
“Được đó? Khi nào vậy?” Cung Vũ Ninh cười nhẹ.
“Đợi anh xử lý xong công việc trong tay, anh dắt em đi gặp ông nội, cha anh.”
“Vâng! Được.” Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng chuông reo.
“Anh đi xem thử, em ở đây đợi anh.”
“Vậy em đi thay đồ trước đây!” Cung Vũ Ninh nói với anh, dù sao thì cô đang mặc bộ đồ yoga, hơi bất tiện.
“Được.” Hạ Lăng Sơ đáp, đợi Cung Vũ Ninh đi về phía đại sảnh, anh liền đi tới cánh cửa lớn.
Anh nhìn thấy ba người sau cánh cổng sắt, anh hơi sững người, sao lại là đám người của dì vậy?
Lần này tới đây, đích thực là Phan Lệ dẫn theo cặp con của mình, nghe nói anh đã xuất viện, họ cần đến thăm hỏi.
Đáng lẽ bà định sáng mai qua đây, nhưng Thượng Quan Ngưng Mạn cứ đòi phải đến ngay.
“Dì, mọi người đến rồi à.” Hạ Lăng Sơ mở cánh cửa nhỏ, mời họ vào.
“Anh Lăng Sơ, vết thương của anh có lành chưa?” Thượng Quan Ngưng Mạn lập tức thân thiết muốn nắm lấy cánh tay anh.
Hạ Lăng Sơ né tránh không dấu vết.
Thượng Quan Thần Húc ở bên cạnh có chút kinh sợ, nghe nói anh ta bị súng bắn trúng, suýt chút nữa mất mạng, anh cũng thật lo lắng một phen.
Dù sao thì trước kia anh cũng muốn trả thù anh ta, cũng chỉ là không muốn anh ta an nhàn quá thôi.
“Anh họ, chúng em tối nay dùng bữa tối ở nhà anh.” Thượng Quan Thần Húc nói, “Mẹ em đã mang thức ăn tới, sợ chỗ anh không có đó.”
Trong tay của Thượng Quan Thần Húc xách hai bao đồ ăn!
“Dì, sao lại tốn công vây? Nếu không tiện, mình đi ra ngoài ăn được mà.” Hạ Lăng Sơ mở miệng nói.
“Không được, trên người con bị thương, không thể ăn đồ ở ngoài được, tự mình nấu mới đảm bảo sức khỏe.” Phan Lệ kiên quyết đích thân nấu.
“Anh họ, chỉ một mình anh ở đây sao?” Trong lòng của Thượng Quan Ngưng Mạn lóe lên niềm vui mừng, nếu như vậy thì, tối nay cô có thể chủ động xin ở lại chăm sóc cho anh rồi! Và khi cô ta vừa dứt lời, liền nhìn thấy một thân hình mảnh khảnh, tiến đến dưới ánh nắng còn sót lại của buổi chiều hoàng hôn, ánh sáng vàng soi rọi trên người của cô, thật có phong thái của một cô công chúa quý tộc.
Cung Vũ Ninh, trong lòng của Thượng Quan Ngưng Mạn bực bội thốt ra một câu.
“Vũ Ninh ở đây chăm sóc cho con.” Lúc này Hạ Lăng Sơ trả lời cô.
Thượng Quan Ngưng Mạn liền cắn môi, quay đầu bực mình.
Phan Lệ nhìn con gái, thở dài một hơi, nhưng bà lập tức nở nụ cười với Cung Vũ Ninh.
“Vũ Ninh.”
“Dì Phan, mọi người đã đến rồi.” Cung Vũ Ninh lễ phép chào hỏi.
“Đúng vậy, mọi người ghé qua thăm Lăng Sơ, may là có con ở bên cạnh chăm sóc cho nó.”
“Cô ta tất nhiên phải chăm sóc rồi, vì anh họ bị súng bắn là tại cô ta, là nguyên nhân từ cô ta.” Thượng Quan Ngưng Mạn đứng đằng sau bực mình nói.
“Ngưng Mạn, em hiểu lầm rồi, Vũ Ninh vì anh mới gặp nguy hiểm, toàn bộ đều tại anh.” Hạ Lăng Sơ tiếp lời.
Thượng Quan Ngưng Mạn giậm chân, tóm lại, cô nói gì, anh họ cũng phản bác lại, cho dù là Cung Vũ Ninh sai đi chăng nữa, anh cũng không trách móc gì cả.
Thượng Quan Thần Húc nhướng mày, “Vết thương hồi phục ra sao rồi?”
“Chưa chết được.” Hạ Lăng Sơ nhìn anh ta một lát.
Thượng Quan Thần Húc có chút vô vị, liền hừ một tiếng không nói chuyện nữa.
Phan Lệ xách thức ăn vào nhà bếp, định làm bữa ăn tối, Hạ Lăng Sơ bảo đầu bếp khỏi qua đây nữa.
Thượng Quan Ngưng Mạn ngồi trên ghế sofa lướt điện thoại, Thượng Quan Thần Húc thì chơi game, Cung Vũ Ninh vào bếp phụ giúp một tay, sai vặt cho Phan Lệ.
“Vũ Ninh, con cũng ra ngoài ngồi chơi đi! Một mình dì làm được rồi.”
“Dì Phan, dì hãy để con phụ giúp đi! Khi con ở nhà, cũng thường hay làm vặt cho mẹ của con.” Cung Vũ Ninh cười nói.
Phan Lệ chỉ có thể để cô ở lại, cảm thán cô thật biết điều.
Hạ Lăng Sơ nhìn Cung Vũ Ninh phụ giúp dì trong nhà bếp, anh cảm thấy mình thật là có phúc, thật là tốt, tại sao có thể sở hữu người phụ nữ tốt như thế cơ chứ?
Thượng Quan Ngưng Mạn thấy Cung Vũ Ninh đi vào nhà bếp, tuy trong lòng của cô không vui, nhưng mà, cô không thích đụng chạm dầu mỡ, đặc biệt là, móng tay cô mới làm, không thể để hư được.
Trong nhà bếp, Cung Vũ Ninh rửa rau cải cũng thành thạo lắm, chỉ là không biết xào thôi, cô đứng ở một bên nhìn, học theo, thật ra, cô thật sự muốn học nấu ăn, đợi cô có thời gian rãnh, cô nhất định phải học một khóa.
Đợi sau này mình có con cái, sẽ biết rằng nấu cơm giỏi là một việc hữu dụng biết bao.
“Vũ Ninh, Ngưng Mạn thường xuyên đắc tội với con, con đừng tính toán với nó, con không đếm xỉa đến nó là được rồi.” Phan Lệ thấp giọng nói với cô.
“Xin lỗi dì Phan, lần trước con đã đánh cô ấy.” Cung Vũ Ninh mở lời xin lỗi.
“Nếu là nó sai, con dạy dỗ nó cũng đúng thôi, dì không đau lòng đâu.” Phan Lệ lắc lắc đầu, Thượng Quan Ngưng Mạn lần trước giải thích cho bà nghe, bà liền cảm thấy con gái nói chuyện thật không biết xấu hổ.
Dám cả gan bôi nhọ con người của Cung Vũ Ninh, thật đáng phải dạy dỗ.
Cung Vũ Ninh bất chợt mím môi cảm kích, Phan Lệ thật sự là một trưởng bối tốt, hiểu lý lẽ, lại cần cù, bà xuất thân từ hoàng tộc, nhưng không có ra vẻ gì cả.
“Vũ Ninh, con cũng đừng vì sự bướng bỉnh của Ngưng Mạn, mà hiểu lầm Lăng Sơ, dì biết rất rõ, người mà Lăng Sơ thích chỉ có mình con thôi.”
“Dì Phan, đối với sự việc này, dì có cái nhìn như thế nào?” Cung Vũ Ninh tò mò hỏi.
“Dì hi vọng Ngưng Mạn sẽ tìm được hạnh phúc của riêng mình, nếu thực sự hết cách, cũng phải bắt nó từ bỏ Lăng Sơ trong trái tim của nó, không thể cho nó cứ làm bậy suốt.” Phan Lệ nói xong, bà than tiếp một câu, “Nó được dì nuông chiều quen rồi, nếu có thể, dì sẽ tìm cha mẹ ruột giùm nó, xem nó có muốn quay về gia đình đó không.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...