Ở bệnh viện huyện nghỉ ngơi đến ngày thứ hai, Hạ Lăng Sơ liền bị dịch chuyển về thủ đô, xe hộ tống anh trên đường về đều được dãy xe trước sau bảo vệ, vụ việc này, trước mắt anh vẫn chưa có nói cho nhà họ Hạ biết.
Cũng không có nói cho cha của anh, bởi vì khi đó, bất kì tin tức nào về anh nếu bị tuồng ra, đều gây bất lợi.
Nhưng mà, chuyện anh bị thương, tối hôm đó đầu trọc đã báo cáo cho Hạ Hải Dật, Hạ Hải Dật trước tiên bị giật mình, cuối cùng, anh ta phái người đến bệnh viện huyện đánh giá sơ bộ tình trạng vết thương của Hạ Lăng Sơ, điều khiến anh ta cảm thấy phẫn nộ, đó là, rõ ràng Hạ Lăng Sơ đã trúng đạn, nhưng vẫn an toàn, còn chuyển viện nữa chứ.
Nhưng mà, lần này Hạ Hải Dật không dám nói chuyện này cho người của nhà họ Hạ biết, anh ta chỉ biết giả vờ không biết chuyện, và, lúc này anh ta cần phải, tiếp tục thực hiện một số công việc, để Hạ Lăng Sơ lúc bị thương không thể xử lý kịp tay.
Anh ta cho người đi ăn cắp tài liệu khách hàng của Hạ Lăng Sơ, anh ta phải cướp khách hàng quan trọng trong tay của Hạ Lăng Sơ, từng người từng người một cướp về tay của mình.
Bây giờ Hạ Lăng Sơ không thể làm việc, vậy thì muốn nhân cơ hội đưa tài liệu đi và ăn cắp tài liệu của anh ta, sẽ dễ hơn mọi thường khi có mặt anh ta ở công ty.
Hạ Lăng Sơ hiện giờ, đang ở một phòng bệnh của bệnh viện hoàng gia, Cung Vũ Ninh chăm sóc anh không rời nửa bước.
Các cô y tá mỗi ngày bưng thuốc bôi vào, đều do một tay Cung Vũ Ninh đảm nhận.
Lần này Hạ Lăng Sơ bị thương toàn thân, mỗi lần Cung Vũ Ninh bôi thuốc cho anh, trái tim lại đau lòng vì anh.
Cung Vũ Ninh cầm cây tăm bông, chấm ít nước thuốc nhẹ nhàng bôi lên vết thương của anh, thuốc mát lạnh thấm vào trong làn da, rất là sảng khoái.
Nhưng mà, lúc này, đôi mắt thâm sâu của Hạ Lăng Sơ đặt lên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của Cung Vũ Ninh, bởi vì sự ghé sát của cô, và bàn tay cầm tăm bông đang di chuyển trên bờ ngực, đốt lên ngọn lửa nóng bỏng trên ngực anh.
Lông mi dài của Cung Vũ Ninh đang chớp chớp, bôi lấy bôi để, liền cảm nhận ánh nhìn trên đầu, đôi mắt trong veo như kính lưu ly ngước lên, liền chạm phải ánh mắt si mê cháy bỏng của người đàn ông.
Cung Vũ Ninh dường như nhanh chóng nắm bắt được cái nhìn cháy bỏng ấy, nhịp tim đập loạn xạ, bôi lung tung.
Hạ Lăng Sơ cúi đầu, nhìn cô bôi thuốc vào nơi không bị thương, anh cười nhỏ nhẹ.
“Anh còn cười được.” Cung Vũ Ninh trách nhẹ anh, “Đừng quên anh còn đang bị thương đó.”
Hạ Lăng Sơ nheo mắt, vẫn cười, hai ngày nay, Cung Vũ Ninh chăm sóc tỉ mỉ, khiến anh cảm thấy, cho dù bị thương cũng đáng.
“Có em chăm sóc anh, anh sẽ khỏe nhanh thôi.” Hạ Lăng Sơ mang tâm trạng chả giống người bị thương tí nào.
Lần này Cung Vũ Ninh thật sự bị hù phát khiếp, cô không muốn những chuyện kinh động như vậy xảy ra lần nữa.
Lúc này, điện thoại của Hạ Lăng Sơ reo lên, Cung Vũ Ninh biết tay anh không tiện bắt máy, vì còn đang bó bột.
Cô cầm lên, mở loa ngoài giùm anh.
“Tiểu Tô, sao vậy?” Hạ Lăng Sơ gặn hỏi.
“Như Hạ tổng dự đoán, Hạ Hải Dật chi một khoản tiền mua chuộc trợ lý Tô San của chúng ta, hôm nay cô ta tìm cách lẻn vào phòng làm việc của anh.”
“Cậu biết làm sao rồi chứ.”
“Đã sắp xếp ổn thỏa rồi, tội danh ăn cắp tài liệu thương nghiệp của Hạ Hải Dật, lại thêm một khoản nữa.”
“Rất tốt, làm xong báo cáo lại cho tôi.”
“Vâng, Hạ tổng.” Đầu dây bên kia Tiểu Tô đáp.
Cúp máy, Hạ Lăng Sơ thở dài một hơi, cùng là thành viên của nhà họ Hạ, có một người anh họ bất chấp thủ đoạn, anh cảm thấy thật bi ai.
“Hạ Hải Dật cũng thật to gan, vừa muốn giết anh, vừa muốn chạm tay vào công ty của anh.” Cung Vũ Ninh hận thù nói.
“Đừng gấp, anh ta sẽ phải trả giá đắt thôi.” Hạ Lăng Sơ an ủi nói.
Trong lòng của Cung Vũ Ninh không dễ dàng thả lỏng như vậy, cô tuyệt đối không cho phép những chuyện như vậy xảy ra lần nữa.
Chiều tối.
Cung Vũ Ninh đi tìm bác sĩ một phen, về đến cửa phòng, nghe thấy trong phòng Hạ Lăng Sơ có ai đó đang nói chuyện.
Còn A Đoàn trực ngoài cửa nói với cô, “Tiểu thư có muốn đi vào không? Trợ lý của Hạ tiên sinh đang ở bên trong báo cáo tình hình.”
Cung Vũ Ninh suy nghĩ một hồi, vẫn đứng một bên chờ đợi, bên cạnh có một cửa sổ hé mở để thông gió, Cung Vũ Ninh đứng ở đây, vừa vặn nghe thấy giọng nói của Tiểu Tô.
“Ông chủ, còn một việc tôi phải báo cáo cho anh biết, trưa mai Hạ Hải Dật có tham gia một phiên đấu giá, theo tin tức đáng tin cậy, anh ta có thể giành lấy dự án của Hoành Long, nếu anh ta lấy được dự án này, nghiệp vụ của công ty, sẽ uy hiếp đến anh ít nhiều.”
Tiểu Tô tiếp tục nói, “Khoảng thời gian này anh ta âm thầm qua lại với quản lý cấp cao của Hoành Long, cũng đã cho họ không ít lợi ích, cho dù anh ta có lấy được, thì lợi nhuận của dự án lần này cũng không cao, nhưng vẫn bất lợi cho anh.”
“Mắt nhìn của Hạ Hải Dật lần này cao hơn rồi, nếu hợp tác phát triển lâu dài, những nghiệp vụ khác của Hoành Long đều giao cho anh ta, vẫn khả quan lắm.” Giọng nói của Hạ Lăng Sơ bình tĩnh đáp.
“Nhưng bây giờ không có cách nào cản trở sự việc này xảy ra, lần trước chúng ta báo giá cho Hoành Long đã từ chối mình rồi.”
“Chẳng có gì lạ, người phụ trách mới lên của tập đoàn Hoành Long là một kẻ tham vặt, bảng báo giá của mình là phải đứng trước tiền đề đảm bảo chất lượng, còn Hạ Hải Dật muốn bảng báo giá thu được lợi nhuận trong đó, thì phải thay đổi cơ cấu chất lượng thôi, việc ăn gian nguyên liệu, sớm muộn cũng sẽ xảy ra chuyện.” Giọng nói của Hạ Lăng Sơ trầm ổn, bình tĩnh.
“Nếu mình nắm thóp được lá bài chủ chốt của Hạ Hải Dật đàm phán với tập đoàn Hoành Long, chắc chắn chúng ta có thể giật lại được, cho dù đi theo tiêu chuẩn của Hạ Hải Dật giật lấy dự án của Hoành Long, sau này cũng sẽ thu được lợi nhuận.”
“Thôi đi, mấy cái việc tốn công sức mà không được lợi này, tôi làm biếng làm lắm.” Giọng điệu của Hạ Lăng Sơ, có một chút bất cần.
Cung Vũ Ninh đang ở bên cửa sổ nghe tới đoạn này, trong lòng cô liền nảy sinh ra một chủ ý.
Những việc tốn sức lại không có lợi, thì để cho cô làm đi! Nếu như không thể nổ súng bắn vào ngực của Hạ Hải Dật, vậy thì, dùng thực lực của mình để đáp trả hắn.
Cung Vũ Ninh đi đến lan can của bệnh viện, gọi một số điện thoại.
“Alo, ai đó?” Đầu dây bên kia, là một giọng nói dày dặn của người đàn ông.
“Chú Lữ, con là Cung Vũ Ninh, con muốn hẹn chú gặp mặt.”
Bên kia giọng nói của người đàn ông lập tức trở nên nghiêm túc, “Cung tiểu thư, cô ở đâu? Cần tôi phái xe đến đón cô không?”
“Không cần, con tự đến.” Cung Vũ Ninh đáp.
“Được rồi, vậy thì tôi ở phòng làm việc đợi cô.” Lữ Đức trả lời.
Tên tuổi của Cung Vũ Ninh, trong lòng của các quản lý cấp cao, có trí nhớ thật sâu đậm!
Nhớ hồi còn nhỏ, Cung Vũ Ninh là bảo bối trong tay của cha cô ấy, bất kể là mở họp, đi công tác, ông ta đều dắt theo bên cạnh, thân phận của vị tiểu thư nhà họ Cung này, chỉ cần báo tên họ, công ty con dưới trướng của tập đoàn Cung thị, tuyệt đối tôn kính cô.
Đó là lý do vì sao Cung Vũ Ninh có thể đi khắp mọi nơi trên thế giới, bởi vì công ty của gia tộc cô rải khắp toàn cầu, cô đi đến đâu đều có sự bảo vệ đến đó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...