Hạ Lăng Sơ chở Cung Vũ Ninh đến biệt thự, những chiếc xe đi dõi phía sau đã bị đám vệ sĩ của anh cắt đuôi.
Vệ sĩ của Cung Vũ Ninh ngược lại vẫn theo sát và ẩn nấp ở xung quanh biệt thự của Hạ Lăng Sơ.
Cung Vũ Ninh đi vào đại sảnh rồi xoay người lại nói với Hạ Lăng Sơ: “Anh nhanh đi tới bệnh viện đi!"
Hạ Lăng Sơ gật đầu và nói với cô: “Nếu như em thấy sợ thì có thể gọi điện thoại bảo đám người A Đoàn vào cùng."
"Ở nhà anh nên em không sợ đâu." Cung Vũ Ninh quay đầu lại nhìn anh cười, trong ánh mắt cô dường như rất yên tâm.
Hạ Lăng Sơ ôm cô vào trong lòng và cúi đầu hôn nhẹ lên mái tóc của cô: “Ừ, nếu có bất cứ chuyện gì thì em nhớ lập tức gọi điện thoại cho anh nhé."
"Vâng! Em biết rồi, anh cứ yên tâm đi, ở đây còn có đám người A Đoàn mà!" Cung Vũ Ninh đẩy anh ra: “Anh đi đi! Nếu như em họ anh không có việc gì thì anh quay lại sớm là được."
"Được." Hạ Lăng Sơ gật đầu rồi đi tới tủ lạnh và lấy một chai sữa cho cô: “Có cần anh hâm nóng lại cho em không?"
Cung Vũ Ninh mỉm cười và nói với anh: “Lẽ nào ngay cả chuyện hâm nóng sữa mà em cũng không thể làm được sao? Anh đừng lo lắng cho em nữa, mau đi đi!"
Hạ Lăng Sơ thật sự được không muốn để cô phải ở nhà như vậy, nhưng lúc này anh nhất định phải đi tới bệnh viện một chuyến, dì đã đích thân gọi điện thoại qua thì chắc hẳn tình hình tương đối nghiêm trọng.
Chiếc xe của Hạ Lăng Sơ nhanh chóng rời đi, lao thẳng đến một bệnh viện hoàng gia ở trong thành phố.
Đồng thời, lúc này Hạ Hải Dật đang ở bên cạnh Tống Dung Dung lại đột nhiên nhận được điện thoại.
"Ông chủ Hạ, tôi có chuyện cần phải báo cáo với ngài, đám thủ hạ của tôi đã mất dấu của Hạ Lăng Sơ và bạn gái anh ta rồi."
"Cái gì? Mất dấu à? Các anh làm việc kiểu gì vậy, đã theo dõi suốt mấy ngày như vậy mà cuối cùng lại để mất dấu là sao?" Hạ Hải Dật tức giận quát.
"Ông chủ Hạ, vậy ngài có biết địa chỉ nhà Hạ Lăng Sơ không? Tôi nghĩ lúc này anh ta chắc hẳn là về nhà thôi!"
"Tôi đương nhiên là có địa chỉ nhà cậu ta, đợi đã, các người muốn tới nhà cậu ta để tìm người sao?" Hạ Hải Dật hỏi.
"Chúng tôi định chờ ở cửa nhà anh ta để tìm cơ hội ra tay thôi."
Hạ Hải Dật suy nghĩ một lát rồi nói: “Vậy cũng được, tôi gửi địa chỉ cho các anh nhưng các người tạm thời không nên để lộ thân phận của mình đấy."
"Chúng tôi sẽ tìm cơ hội bắt cóc bạn gái của anh ta, ngài sẽ sớm nhận được tin tức thôi."
"Rất tốt." Lúc này Hạ Hải Dật mới hài lòng gửi địa chỉ Hạ Lăng Sơ đang ở qua đó.
Trong lúc chiếc xe của Hạ Lăng Sơ đi về phía bệnh viện thì người của Hạ Hải Dật lại đang chạy về phía biệt thự của anh.
Vừa tới bệnh viện, Hạ Lăng Sơ lập tức bước vội vào trong và đi tới trước quầy lễ tân để hỏi thăm phòng bệnh rồi đi thẳng vào trong.
Anh gõ cửa một cái mới đẩy cửa ra thì thấy trong gian phòng sang trọng, Phan Lệ đang ngồi ở trước giường trông cho Thượng Quan Ngưng Mạn ngủ, mà Thượng Quan Thần Húc thì ngồi ở bên cạnh chơi điện thoại di động.
"Ngưng Mạn thế nào rồi?" Hạ Lăng Sơ tiến vào và khẽ hỏi.
"Không biết tại sao nó lại đột nhiên sốt cao, khi đưa vào trong bệnh viện vẫn sốt và mê sảng, còn luôn gọi tên cháu, dì không có cách nào nên đành phải gọi cháu tới." Phan Lệ bất đắc dĩ nói.
"Mẹ, khi Ngưng Mạn yếu ớt như vậy thì người em ấy cần không phải chúng ta mà là anh Lăng Sơ, chỉ cần anh ấy ở bên cạnh thì bệnh của Ngưng Mạn cũng sẽ mau khỏi thôi."
Phan Lệ khẽ nhíu mày nhìn con trai rồi nói với Hạ Lăng Sơ: “Lăng Sơ, cháu đã đưa Vũ Ninh về chưa?"
"Bây giờ cô ấy đang ở nhà cháu rồi, bác sĩ có nói gì không dì?"
"Bác sĩ bảo phải trông đến sáng mai xem con bé có hạ sốt không mới biết được."
"Mẹ em không khỏe nên chắc chắn không thể thức đêm, còn em cũng chăm sóc một ngày rồi nên rất mệt, anh họ à, tiếp theo thì đến lượt anh trông cho Ngưng Mạn nhé." Thượng Quan Thần Húc cười rồi đứng lên nói: “Mẹ, con đưa mẹ về nhà."
"Ngưng Mạn còn đang bệnh, mẹ sao có thể về nhà được chứ?" Phan Lệ tức giận nói.
"Có anh họ ở đây rồi mà mẹ còn lo lắng cái gì nữa! Chẳng lẽ anh họ có thể bỏ mặc Ngưng Mạn ở đây một mình không quan tâm sao?" Thượng Quan Thần Húc muốn Hạ Lăng Sơ ở đây trông Ngưng Mạn để Cung Vũ Ninh phải cô đơn một mình.
"Không được, mẹ ở đây trông em con, lát nữa Lăng Sơ còn phải về mà."
"Mẹ, sức khỏe của mẹ không tốt, bác sĩ vẫn luôn nói mẹ không thể nóng nảy nếu không sẽ tăng huyết áp, mẹ phải chú ý tới sức khỏe của mình chứ?" Thượng Quan Thần Húc lo lắng nói.
Hạ Lăng Sơ cũng lo lắng chuyện này nên anh nói với Phan Lệ: “Dì, dì cứ để cháu chăm sóc cho Ngưng Mạn! Thần Húc, em đưa mẹ em về đi."
"Lăng Sơ, sao có thể như vậy được? Cháu làm như vậy không phải là bỏ mặc Vũ Ninh ở nhà một mình sao?"
"Mẹ, cô ấy không có bệnh nên ở nhà anh Lăng Sơ một mình cũng không có việc già đâu, nhưng Ngưng Mạn còn đang hôn mê bất tỉnh kìa!" Thượng Quan Thần Húc khuyên bà: “Mẹ về đi thôi! Sức khỏe của mẹ mới là quan trọng nhất."
"Mẹ tạm thời không về, mẹ muốn ở lại trông tới mười một giờ." Phan Lệ nói xong lại ngồi xuống.
"Để cháu đi tìm bác sĩ." Hạ Lăng Sơ đẩy cửa và đi ra ngoài.
Sắc mặt Thượng Quan Ngưng Mạn đỏ lên một cách khác thường, Thượng Quan Thần Húc liếc nhìn cô đầy lo lắng, dù sao Thượng Quan Ngưng Mạn đột nhiên bị bệnh thành như vậy cũng không phải là vô tình mà là cố ý.
Bởi vì chiều hôm qua Thượng Quan Ngưng Mạn quá đau lòng nên anh ta lại bày cho cô một kế gọi là khổ nhục kế.
Anh ta không tin Hạ Lăng Sơ ở bên cạnh cô từ nhỏ tới lớn lại tuyệt tình như vậy, nếu như cô bị bệnh thì Hạ Lăng Sơ nhất định sẽ ở lại bên cạnh cô.
Chẳng qua sau khi Thượng Quan Thần Húc nói ra điều này thì không để ý nữa, anh ta chỉ cho rằng cô sẽ cảm lạnh một chút thôi, sẽ chẳng có vấn đề gì lớn.
Nhưng ai biết được Thượng Quan Ngưng Mạn căn bản lại đi tìm chết như vậy, bây giờ đã vào thu nên trời hơi lạnh mà Thượng Quan Ngưng Mạn không ngờ ngâm trong bồn tắm suốt mấy giờ, nếu như không phải anh ta đột nhiên nhớ tới chuyện này nên muốn xem thử cô làm thế nào thì anh ta thật sự sợ rằng con bé ngu ngốc này sẽ ngâm ở trong đó đến khi đông lạnh mà chết mất.
Cho dù anh ta phát hiện ra cô thì cô cũng đã bị sốt cao tới mơ mơ màng màng, gần như muốn hôn mê.
Thượng Quan Thần Húc chỉ có thể lập tức lắc cho cô tỉnh lại rồi bảo cô nhanh chóng thay quần áo để đưa tới bệnh viện.
Trên đường đi, Thượng Quan Ngưng Mạn không ngừng hắt xì, sắc mặt cũng thay đổi, Phan Lệ ngồi ở bên cạnh và ôm cô mà căn bản không biết gì về chuyện cô ngâm nước lạnh, bà chỉ sợ tới mức tim đập loạn lên vì cho rằng Thượng Quan Ngưng Mạn mắc căn bệnh hiểm nghèo hoặc trúng độc gì đó.
Cho dù được đưa đến trong bệnh viện nhưng Thượng Quan Ngưng Mạn cũng sốt rất cao, bác sĩ lại cho cô thuốc hạ sốt và còn làm mát cơ thể thì nhiệt độ mới có dấu hiệu giảm xuống, nhưng đến bây giờ cô vẫn chưa có tỉnh lại, chẳng qua luôn nói mê sảng và gọi tên Hạ Lăng Sơ.
Hạ Lăng Sơ tìm được bác sĩ và hỏi thăm về bệnh tình của Thượng Quan Ngưng Mạn, bác sĩ cũng cảm thấy rất khó hiểu, ông kiểm tra cho Thượng Quan Ngưng Mạn thì không thấy có vấn đề gì, đây chỉ là cảm lạnh bình thường, chẳng qua là lần này nghiêm trọng hơn.
Hạ Lăng Sơ nghe được tin tức này thì cũng thấy an tâm hơn. Anh đang suy nghĩ có phải Thượng Quan Ngưng Mạn ngu ngốc mà cố ý làm cho mình bị bệnh hay không?
Rất có thể là như vậy. Vì chiều hôm qua anh còn thấy cô rất khỏe mạnh mà.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...