Lúc này, Phan Lệ đi ra: "Bữa tối xong rồi, các cháu ngồi vào đi."
Hạ Lăng Sơ nói với Cung Vũ Ninh "Chúng ta ăn tối nào!"
"Vâng!" Cung Vũ Ninh đứng dậy cùng đi ra bàn.
Thượng Quang Ngưng Mạn cũng đứng dậy. Ngồi trên bàn ăn, Thượng Quang Ngưng Mạn cảm thấy khó chịu, chỉ cần có mặt Cung Vũ Ninh là cô đều bị Hạ Lăng Sơ ghét bỏ. Phan Lệ ngồi ở vị trí giữa bàn, nhìn Cung Vũ Ninh nói: "Vũ Ninh, cháu tới đây cứ coi như ở nhà, đừng khách sáo."
"Vâng ạ!" Cung Vũ Ninh đáp lời.
Nói xong bà quay sang nhìn con trai: "Thần Húc, con cũng nên học hỏi anh họ con đi, lấy cho mẹ một người con dâu dịu dàng."
Thượng Quan Thần Húc vội đáp lời: "Mẹ, con vẫn còn trẻ mà."
"Anh, em có cô bạn rất tốt, hay là em giới thiệu cho anh nhé."
"Không cần, anh chưa có ý định đó." Thượng Quan Thần Húc từ chối.
Phan Lệ nhìn con trai: "Mẹ cũng chẳng đòi hỏi gia thế nhà họ, sau này thấy hợp, con mang về cho mẹ xem mặt là được."
"Mẹ, có phải chỉ cần mẹ xem mặt là mẹ sẽ chấp nhận phải không?" Thượng Quan Thần Húc lập tức hỏi.
Hạ Lăng Sơ đột nhiên nhìn sang Thượng Quan Thần Húc với ánh mắt cảnh báo.
"Đương nhiên! Chỉ cần cô gái đó ngoan ngoãn, dịu dàng là được. Mau sinh cho mẹ một đứa cháu." Phan Lệ gật đầu.
Thượng Quan Thần Húc nhìn ánh mắt của mẹ cậu, chợt thấy khó xử: "Hôm khác nói tiếp."
Cung Vũ Ninh lúc này đã hiểu vì sao Hạ Lăng Sơ lo lắng như thế. Trong lòng của Phan Lệ, bà không biết con trai bà có xu hướng tình cảm như thế, bà chỉ mong có ngày được bế cháu.
"Lăng Sơ, mau gắp thức ăn cho Vũ Ninh đi." Phan Lệ quay sau nhìn Hạ Lăng Sơ.
Hạ Lăng Sơ lấy đũa gắp thức ăn cho Cung Vũ Ninh. Cung Vũ Ninh nhìn anh cười, rồi cúi đầu ăn thức ăn anh vừa gắp cho.
Thượng Quang Ngưng Mạn nhìn cảnh này mà thấy bực bội trong lòng. Cô cũng không cam tâm, thấy khó chịu, gắp cho Hạ Lăng Sơ một miếng thịt: "Anh họ, anh cũng ăn đi."
Hạ Lăng Sơ nhìn cô một lát, không phản ứng gì.
Thượng Quang Ngưng Mạn thấy xấu hổ, đỏ mặt, quan sát xem Hạ Lăng Sơ có ăn món ăn cô gắp không, và thấy Hạ Lăng Sơ gắp thức ăn cô gắp khi nãy đặt vào cạnh đĩa mà không ăn.
Điều đó khiến trong lòng cô cảm thấy rất bực mình.
Cung Vũ Ninh cũng phát hiện ra nhưng không có biểu cảm gì.
"Vũ Ninh, cháu ở đây thêm một thời gian để Hạ Lăng Sơ đưa cháu đi chơi thăm thú ở đây."
"Vâng, cháu dự định ở đây một tháng."Cung Vũ Ninh cười nói.
"Thế thì sau này chịu khó tới đây chơi, cứ coi đây như nhà của cháu." Phan Lệ cũng coi Cung Vũ Ninh như người nhà, Cung Vũ Ninh chẳng phải sẽ là cháu dâu của bà hay sao.
"Vâng ạ!" Cung Vũ Ninh cười đáp lời.
Trên bàn ăn, Phan Lệ không phát hiện ra, nhưng 4 người thanh niên trẻ này đều đang có tâm trạng. Chỉ là họ không biểu lộ ra trước mặt người lớn. Ăn xong, Hạ Lăng Sơ cùng Cung Vũ Ninh rời đi. Anh tìm lý do, nói rằng có chuyện gấp, cần phải đi.
Phan Lệ cũng không giữ họ, bảo họ lái xe cẩn thận rồi tiễn họ ra về.
Thượng Quang Ngưng Mạn cắn môi, nhìn xe họ rời đi. Trong lòng cô cảm thấy muộn phiền. Cô cảm thấy dù mình có làm gì thì Hạ Lăng Sơ quả thực đã bị Cung Vũ Ninh cướp đi mất.
Thượng Quan Thần Húc đứng ở phía sau, nhìn bộ dạng của cô liền đi tới vỗ vào vai: "Ngưng Mạn, đừng lo. Anh họ sẽ giúp em."
"Anh, anh nói gì vậy?" Thượng Quang Ngưng Mạn có chút ngạc nhiên hỏi.
Thượng Quan Thần Húc kéo cô đi ra vườn, nói thẳng: "Anh xem nhật ký của em rồi. Anh biết em đang thầm yêu Hạ Lăng Sơ."
Thượng Quang Ngưng Mạn đột nhiên đỏ mặt, chuyện này đã bị phát hiện ra khiến cô rất bối rối.
"Anh, sao anh lại xem trộm nhật ký của em?" Thượng Quang Ngưng Mạn đá chân anh và nói.
"Xem thì xem rồi, có gì mà phải ngại. Bây giờ trái tim anh ấy đã bị Cung Vũ Ninh cướp đi mất, em vẫn còn tiếc ư?" Nói xong, Thượng Quan Thần Húc cúi xuống nhìn cô nói: "Anh sẽ giúp em theo đuổi anh ấy."
Thượng Quang Ngưng Mạn khi nãy còn tức giận, nghe xong câu này đột nhiên thấy vui: "Anh, anh nói thật chứ? Anh sẽ giúp em sao?"
"Yên tâm, có anh ở đây thì Hạ Lăng Sơ sẽ là của em." Thượng Quan Thần Húc nói một cách khẳng định.
"Nhưng anh ấy bây giờ đang bị Cung Vũ Ninh quyến rũ, em còn cơ hội không?" Thượng Quang Ngưng Mạn hỏi với vẻ ngập ngừng.
"Em và anh ấy lớn cùng nhau từ bé, có thể nói là thanh mai trúc mã. Một người ngoài làm sao có thể so sánh được?" Thượng Quan Thần Húc nói với giọng an ủi. Trong mắt anh lại có một suy nghĩ khác phức tạp.
"Nhưng... anh ấy cơ bản là không thích em, anh ấy chỉ coi em là em họ thôi. "
"Thế thì em cứ mạnh dạn, thể hiện tình cảm với anh ta, cạnh tranh sòng phẳng với Cung Vũ Ninh." Thượng Quan Thần Húc cho rằng nếu Thượng Quang Ngưng Mạn bày tỏ tình cảm, thì chắc chắn sẽ có chuyện hay để xem.
Hạ Lăng Sơ tôn trọng mẹ như thế, làm sao có thể nhẫn tâm làm tổn thương Thượng Quang Ngưng Mạn? Tới lúc đó anh ấy sẽ khó xử, chỉ cần Thượng Quang Ngưng Mạn cứ quấn lấy anh, tạo ra vài chuyện hiểu lầm. Như thế chẳng phải Cung Vũ Ninh sẽ tự động rời xa hay sao.
Tới lúc đó, anh muốn cho Hạ Lăng Sơ nếm trải cảm giác bị người khác chia tách tình cảm là như thế nào.
Thượng Quan Thần Húc không hẳn là muốn giúp đỡ Thượng Quang Ngưng Mạn. Anh ta chỉ muốn lợi dụng để trả đũa Hạ Lăng Sơ. Bị em gái họ ngỏ lời, đó chắc chắn là điều rất khó miêu tả.
"Anh, anh phải giúp em, mau giúp em đuổi cô Cung Vũ Ninh này đi." Thượng Quang Ngưng Mạn lập tức vòng tay Thượng Quan Thần Húc, khẩn cầu.
"Anh sẽ giúp em, chỉ cần em nghe lời, em sẽ có được Hạ Lăng Sơ" Thượng Quan Thần Húc vừa an ủi vừa cười một cách nham hiểm.
Trên xe quay về khách sạn, Cung Vũ Ninh có chút trầm buồn không vui. Từ bé tới lớn cô luôn là người được người khác quý mến, rất hiếm khi bị đối xử như khi nãy. "Vũ Ninh, anh thay mặt Ngưng Mạn xin lôi em" Hạ Lăng Sơ nói với giọng nhỏ nhẹ.
Cung Vũ Ninh lắc đầu: "Anh không cần xin lỗi, người ghét em đâu phải là anh."
"Từ nhỏ nó đã được cưng chiều thành hư. Sau này anh sẽ bảo dì dạy dỗ nó cẩn thận."
"Thôi bỏ qua đi, sau này ít gặp cô ấy là được rồi." Với những người như thế này, Cung Vũ Ninh không muốn gặp gỡ nhiều.
"Ừ, tối nay em phải bực mình rồi." Hạ Lăng Sơ đưa tay nắm lấy tay cô, trong xe, hai người nắm chặt tay nhau.
Cung Vũ Ninh quay lại khách sạn, lúc đó đã là khoảng 9h. Cung Vũ Ninh quay sang nới với Hạ Lăng Sơ: "Ngày mai gặp lại!"
"Hôm nay em cũng mệt rồi, nghỉ ngơi sớm đi một chút" Hạ Lăng Sơ nhìn cô nói.
"Vâng, anh cũng vậy"
"Anh đưa em lên nhé " Hạ Lăng Sơ nghĩ rồi đưa chìa khóa cho bảo vệ, đẩy cửa đưa cô lên tầng.
Cung Vũ Ninh không từ chối, chậm rãi đi lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...