Cổ Duyệt quay lưng cười, “Tôi hiểu được tấm lòng của cô, cô yên tâm đi! Tôi không trách cô đâu mà, bây giờ tôi gặp mặt với Hạ Lăng Sơ, cũng không biết nói chuyện gì, rất ngượng ngùng, với lại cô kẹp ở giữa cũng khó xử, cô đi đi! Chơi vui một chút.”
“Cô không đi thật sao?” Cung Vũ Ninh có chút bất lực xác nhận lần nữa.
“Trước mặt của Hạ Lăng Sơ, cô đừng nhắc tới vụ việc của em trai tôi, mắc công ảnh hưởng đến tình cảm của hai người, sự việc này, để tôi xử lý.” Cổ Duyệt sợ cô có nghĩa khí, ảnh hưởng tình cảm của bản thân.
“Vậy cô muốn đi đâu, phải gọi theo vệ sĩ của tôi đi theo nhé, đừng đi lung tung.” Cung Vũ Ninh dặn dò nói.
“Tôi biết rồi.” Cổ Duyệt gật gật đầu, để cô yên tâm.
Năm giờ chiều, Cung Vũ Ninh tự mình rời khỏi khách sạn, bởi vì buổi trưa có hẹn dùng cơm tối với Hạ Lăng Sơ, cho nên, cô không thể thất hứa.
Ngồi vào trong xe của Hạ Lăng Sơ, Hạ Lăng Sơ có chút bất ngờ, “Bạn của em không đến cùng sao?”
“Vâng, cô ta không đến.” Cung Vũ Ninh bất lực nói.
Hạ Lăng Sơ cũng đoán được nguyên nhân bên trong, không ép buộc, xe chạy thẳng đến nhà hàng đặt sẵn.
Trong xe, Cung Vũ Ninh nhìn ra dòng xe qua lại, trong đầu suy nghĩ một số việc, rốt cuộc chuyện giữa Thượng Quan Thần Húc và Cổ Hạo, phải xử lý như thế nào?
“Anh tìm được em họ của mình chưa?” Cung Vũ Ninh tò mò hỏi.
“Vẫn chưa, nó có lòng muốn trốn anh, trong thời gian ngắn này anh không thể tìm được nó đâu.” Hạ Lăng Sơ có chút bực bội nói.
Cung Vũ Ninh cũng chả biết an ủi anh ra sao, bây giờ cô chỉ là một người ngoài, không thể nhúng tay vào việc của gia tộc anh.
Hạ Lăng Sơ giơ tay qua, sờ mó đầu cô, an ủi nói, “Vụ việc này, em không cần phải phiền lòng đâu.”
Cung Vũ Ninh mím môi cười, cô không suy nghĩ thì không thể đâu, Cổ Duyệt là chị em tốt của cô kia mà!
Sau bữa tối, Hạ Lăng Sơ tiễn Cung Vũ Ninh trở về, lúc này đã là chín giờ rưỡi tối, Cung Vũ Ninh có mang chút đồ ngọt về, chia sẻ món ngon với Cổ Duyệt ở trong phòng.
Xe của Hạ Lăng Sơ lái về hướng biệt thự của anh, khi xe của Hạ Lăng Sơ lái đến một cua quẹo, liền bẻ vào một con đường vắng người mà rộng rãi, phanh ga dưới chân đạp mạnh một phát, lúc nãy ở con đường đông đúc, kẹt xe có chút bực bội, bây giờ mới thoải mái thoáng đãng được tí xíu.
Màn đêm phía trước, cũng có xe qua lại, xe của Hạ Lăng Sơ chạy trên con đường chính, đột nhiên, bên cạnh có một ngã rẻ, có một chiếc xe bỗng xông ra, đồng tử của Hạ Lăng Sơ bỗng thu nhỏ lại, anh thắng gấp phanh xe, nhưng do khoảng cách của xe này với anh quá gần với nhau, cho dù anh đã đạp thắng, chiếc xe vẫn đụng lên xe kia. Nổ ra tiếng va chạm của kim loại, ồn ào dưới màn đêm, chiếc xe trước mặt gần như đụng trực diện với chiếc xe của anh.
Dường như Hạ Lăng Sơ mở cửa xuống xe ngay, anh lẻn bước đến cửa lái của chiếc xe hơi màu đỏ, chỉ thấy cửa sổ mở nửa, anh lập tức giơ tay vào mở cửa, sau khi kéo cửa ra, và bật đèn sáng trong xe, hình dáng của một người phụ nữ ngất xỉu ở ghế lái, do được túi khí an toàn bung ra bảo vệ, và lực đụng không mạnh lắm.
Cô chỉ là bị sợ ngất xỉu thôi.
Hạ Lăng Sơ giơ tay ẵm cô ta ra, đưa vào băng ghế sau của xe mình, chạy thẳng đến bệnh viện gần đó.
Một chiếc xe ẩn núp cách đó không xa dưới ánh đèn tối mù, Hạ Hải Dật nắm chặt cú đấm, nhìn người con gái được Hạ Lăng Sơ cứu, trong mắt anh ta lóe lên tia cười lạnh lùng, kế hoạch rất hoàn mỹ.
Người phụ nữ bị đưa vào phòng cấp cứu, dưới ánh đèn sáng trưng, một khuôn mặt tinh tế xinh đẹp, rất trẻ tuổi, trên trán có một vết thương bị đụng bầm tím.
Hạ Lăng Sơ gọi điện cho Tiểu Tô, Tiểu Tô lập tức vội vàng chạy đến bệnh viện, “Hà tổng, anh không sao chứ!”
“Tôi không sao.” Hạ Lăng Sơ lắc đầu, nghĩ đến lần xảy ra tai nạn giao thông này, chỉ có thể nói là một vụ ngoài ý muốn, con đường kia có hai dãy cây xanh che đậy, là một góc chết, còn người phụ nữ đó không nhìn rõ tình hình trên đường liền quay đầu xe, dẫn đến sự va chạm ngoài ý muốn.
Rất nhanh, bác sĩ đi ra, nói với Hạ Lăng Sơ, “Tiên sinh, thật may mắn, vị tiểu thư đó ngoài bị đụng ở trán, toàn thân không bị vết thương nào cả, đã tỉnh dậy rồi.”
“Cám ơn bác sĩ, tôi có thể nói chuyện với cô ta không?”
“Được.”
Hạ Lăng Sơ đứng ở trước cửa, nhìn thấy bác sĩ đẩy cô ra trên chiếc xe đẩy, một thân hình tội nghiệp đang nằm trên đó, nỗi hoảng sợ trong mắt vẫn chưa tiêu tan, lúc nhìn thấy Hạ Lăng Sơ, trong sâu thẵm đôi mắt của cô, là một tia vui mừng.
Cô ta chính là Tiểu Mi được Hạ Hải Dật sắp xếp tiếp cận Hạ Lăng Sơ, lần này cô ta dùng một thân phận mới, đổi tên thành Tống Dung Dung, vì cô muốn nhanh chóng tiếp cận Hạ Lăng Sơ, đoạt được thiện cảm.
Liền lựa chọn cách nguy hiểm gây ra tai nạn xe, chỉ cần trong lòng của Hạ Lăng Sơ cảm thấy có lỗi, vậy sau này cô tiếp cận, sẽ dễ dàng thành công.
“Tiểu thư, cô không sao chứ!” Hạ Lăng Sơ đi đến đầu giường của cô, thấp giọng hỏi, giọng điệu lộ rõ vẻ quan tâm.
“Đau đầu!” Tống Dung Dung đỡ đầu, tỏ vẻ đau nhức.
“Đại khái là sau khi bị chấn thương, để lại di chứng chấn não.” Bác sĩ ở bên cạnh giải thích.
“Ngoại trừ đau đầu, còn có chỗ nào không khỏe không?”
“Tôi sợ...” Tống Dung Dung vốn dĩ rất xinh đẹp, dáng vẻ này của cô thật khiến người ta thương xót, ngay cả bác sĩ cũng đối đãi dịu dàng, “Tiểu thư, cô không cần lo lắng, cô không có vấn đề gì đâu.”
Tiểu Tô cũng âm thầm sững sờ, không ngờ, Hà tổng đụng phải một người phụ nữ, vả lại, còn rất xinh đẹp nữa cơ.
“Tôi sẽ bồi thương tất cả tổn thất của cô, tối nay cô nằm viện quan sát, tôi sẽ để người của tôi ở lại chăm sóc cô.” Hạ Lăng Sơ ngoại trừ quan tâm vết thương của cô, không suy nghĩ gì khác.
Đôi mắt của Tống Dung Dung chớp mê ly, đột nhiên cô giơ tay nắm lấy tay của Hạ Lăng Sơ, “Tiên sinh, anh có thể ở lại chăm sóc tôi không?”
Hạ Lăng Sơ sững người, cúi đầu nhìn cánh tay đang bị ôm, anh gần như rút ra theo bản năng, anh không thích sự đụng chạm của người lạ.
Tiểu Tô rất rõ điểm này, anh lập tức cười, “Tiểu thư, tôi là trợ lý của anh ấy, cô yên tâm, tối nay tôi sẽ chăm sóc tốt cho cô.”
Trong lòng Tống Dung Dung sợ hãi, sự xấu hổ khi bị vung ra liền rút tay về, chỉ có nước gật đầu nói, “Cám ơn.”
Cô không vội, bởi vì đây chỉ là lần đầu tiên gặp mặt của cô với Hạ Lăng Sơ, tiếp theo đó, cô còn nhiều cơ hội để tiếp cận anh, xuất hiện trước mặt anh.
Đến lúc đó, anh sẽ mang cảm giác có lỗi với cô, chắc chắn sẽ không từ chối cô đâu.
Hạ Lăng Sơ bước ra, lái chiếc xe của Tiểu Tô về biệt thự, để Tiểu Tô ở lại chăm sóc cho Tống Dung Dung.
Hạ Lăng Sơ vừa về đến nhà, điện thoại của anh bèn reo, là Cung Vũ Ninh gọi tới.
“Alo, anh tới nhà rồi.” Hạ Lăng Sơ mỉm cười bắt máy.
“Mới về tới sao? Em tưởng anh sớm đã có mặt ở nhà rồi chứ!”
“Lúc nãy trên đường về có chút cản trở.” Hạ Lăng Sơ không tính kể cho cô nghe câu chuyện khi nãy, việc đụng phải người, chỉ khiến cô lo lắng thêm.
“Vậy anh ngủ sớm nhé, mai gặp.” Cung Vũ Ninh ngọt ngào chúc anh ngủ ngon.
Hạ Lăng Sơ thấp giọng đáp, “Ngủ ngon.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...