Khóe miệng của Cung Vũ Ninh giương lên, cảm thấy cả trái tim đều thỏa mãn: "Được, vậy em cúp thật đây, anh lái xe cẩn thận chút." Nói xong, Cung Vũ Ninh liền cúp điện.
Nếu như lại không cúp sẽ lộ ra nỗi nhớ hắn da diết của cô, cô không muốn hắn đắc ý như vậy đâu!
Cung Vũ Ninh cúp máy, Hạ Lăng Sơ cầm điện thoại, ánh đèn màu xanh phát ra chiếu lên gương mặt đẹp trai thâm thúy của hắn, khóe miệng hắn vẫn luôn nhếch lên, trong đôi mắt lóe lên ánh sáng rực rỡ, rõ ràng tâm trạng hắn rất tốt.
Mấy ngày nay, tâm trạng của hắn vẫn luôn rơi vào trạng thái lo lâu và ngột ngạt, hiện giờ, mọi hiểu lầm đều đã được giải quyết, nghe thấy giọng nói ngọt ngào của cô, loại tâm tình này thật sự vô cùng tuyệt vời.
Hạ Lăng Sơ nghĩ tới sự hiểu lầm lần này tất cả đều do em họ gây ra, trong lòng hắn vừa ảo não lại có chút tức giận. Xem ra hắn đã quá dung túng cho cô ta rồi, về sau nhất định phải dạy dỗ lại, không được để cô ta gây sự như vậy nữa.
Nghỉ ngơi trong thành phố hai ngày, Cung Vũ Ninh và Andrew tạm biệt nhau ở sân bay, trở về nước của mỗi người. Nửa giờ sau, Cung Vũ Ninh đã trên chuyến bay về nước. Xa gia đình đã lâu như vậy rồi, cô cũng rất nhớ ba mẹ mình.
Trong một trang viên tao nhã màu trắng, xe của Hạ Lăng Sơ phát ra tiếng kêu nhẹ, gọn gàng lái vào bãi đỗ xe ở vườn hoa, lấy bó hoa bách hợp màu trắng tỏa hương khắp bốn phía từ ghế sau đi tới phòng khách của trang viên.
"Hạ thiếu gia tới rồi." Người làm nhìn thấy hắn liền thân mật chào hỏi một tiếng.
Hạ Lăng Sơ gật đầu chào hỏi lại, bước chân ổn trọng bước vào phòng khách, vừa tới cửa phòng khách, từ phía vườn hoa đã có một tiếng gọi ấm áp truyền tới: "Lăng Sơ, cháu về rồi."
"Dì Lệ." Ánh mắt của Hạ Lăng Sơ mang theo sự kính trọng và nhu hòa nhìn người phụ nữ mặc váy sa màu trắng đang bước tới.
Bà trang điểm thanh lịch, tóc dài được búi ở sau, được cố định bằng một chiếc trâm đào mang màu sắc cổ xưa, lịch sự tao nhã, là một vị phu nhân có khí chất cao quý.
Bà chính là em của mẹ Hạ Lăng Sơ, dì Phan Lệ của hắn.
Hạ Lăng Sơ đón lấy bà, đưa bó hoa trong tay cho bà, Phan Lệ vui mừng nhận lấy, ngửi một cái: "Mỗi lần cháu qua đều mang hoa bách hợp cho dì, dì rất thích."
"Chỉ cần dì Lệ thích, ngày nào cháu cũng tặng cho dì được."
"Không cần vậy đâu, lúc cháu qua đây mang cho dì một bó là được, bình thường hoa trong vườn cũng rất nhiều, có thể hái mang vào phòng."
Hai người đi một đường vào phòng khách, Phan Lệ tò mò hỏi: "Chuyến đi xa lần này của cháu có gặp chuyện gì hay ho hay người gì thú vị không?"
"Có gặp được một cô gái." Hạ Lăng Sơ vừa nói, khóe miệng đã nhếch lên một nụ cười."
Phan Lệ quay đầu nhìn hắn một cái, lại hiểu rõ, bà cười hỏi: "Chắc chắn là một cô gái khiến con thích rồi!"
"Đúng, cô ấy rất đặc biệt."
Phan Lệ tán thành gật đầu: "Ừm! Lúc nào có thời gian đưa về nước đi, để chúng ta gặp mặt một chút."
Khi bọn họ đang nói chuyện, ở cầu thang lầu hai, một bóng hình đang chuẩn bị xuống lầu, nhưng khi cô ta nghe thấy mấy lời này, bước chân của cô liền ngưng lại, bàn tay đang đỡ lấy tay vịn nắm thật chặt, trên gương mặt cô ta xẹt qua một sự hoảng loạn và luống cuống.
Anh Lăng Sơ đã tìm ra người con gái mình thích?
"Cô ấy tên là gì?"
"Cô ấy tên Cung Vũ Ninh."
"Họ Cung? Họ này rất hiếm gặp, nhưng nghe cái tên này có thể biết được đây chắc chắn là một cô gái xinh đẹp!" Trong lời nói, thần thái cử chỉ của Phan Lệ đều vô cùng ung dung ưu nhã, mang theo một loại quý khí của hoàng thất.
Lúc này, một giongj nói từ lầu hai không khỏi phản bác lại: "Mẹ à, sao chỉ có thể dựa vào tên mà đã quyết định được ngay vẻ ngoài của một người chứ? Con lại không nghĩ vậy đâu!"
Thượng Quan Ngưng Mạn đỡ tay vịn bước xuống, trong giọng nói của cô ta có một sự ghen ghét khó kìm. Phan Lệ cười một cái: "Ý của con từ đâu ra vậy?"
Ánh mắt của Hạ Lăng Sơ nhìn qua người con gái thon thả, gương mặt đẹp trai nghiêm nghị hẳn lên: "Ngưng Mạn, em nên học cách hiểu chuyện đi."
"Em làm sao chứ?" Thượng Quan Ngưng Mạn phồng má, một mặt tủi thân nhìn hắn.
"Sau này không được phép đụng vào điện thoại của anh." Hạ Lăng Sơ cảnh cáo một tiếng, gương mặt cứng lại.
Thượng Quan Ngưng Mạn híp mắt lại, vừa rồi khi cô ta nghe trọm, người con gái mà anh Lăng Sơ có hứng thú chính là Cung Vũ Ninh, mà lần trước người mình mắng chính là cô ta, còn xóa cả số điện thoại cô ta đi nữa, vì vậy, hiện giờ có lẽ anh ấy đang tức giận chuyện này đây!
"Ngưng Mạn, con lại làm chuyện hồ đồ gì vậy?" Ánh mắt của Phan Lệ hướng về phía cô.
"Con... Con chỉ không cẩn thận xóa số điện thoại của anh Lăng Sơ thôi, con thật sự không cố ý mà. Con cho là cô gái không đứng đắn nào đó quấy rối anh thôi!" Thượng Quan Ngưng Mạn làm ra vẻ vô cùng tủi thân.
Ánh mắt Hạ Lăng Sơ khẽ tối lại: "Đừng có cãi bướng nữa, chuyện này tạm thời tha cho em, nhưng không có lần sau đâu."
Hốc mắt Thượng Quan Ngưng Mạn ngập một tầng sương, cô mím môi, mang theo chút nức nở nói: "Anh Lăng Sơ, em biết sai rồi, em sửa không được sao?"
"Được rồi, anh Lăng Sơ của con dạy dỗ con cũng chỉ là vì muốn tốt cho con, để con hiểu chuyện hơn thôi."
"Thần Húc đâu ạ?" Hạ Lăng Sơ hỏi thăm về tung tích của em họ.
"Mấy hôm trước nó nói tâm trạng không tốt, xuất ngoại giải sầu rồi, dì cũng chẳng hỏi là đi đâu. Sáng nay gọi điện cho nó, nói là đang ở nước ngoài."
Đáy mắt Hạ Lăng Sơ xẹt qua một tia căng thẳng, lẽ nào em họ lén tìm Cổ Hạo sau lưng hắn? Hắn thầm cắn răng, nhìn dì Lệ vẫn không biết một chuyện gì, tâm trạng hắn có chút nặng nề.
"Ở lại ăn cơm trưa đi!" Phan Lệ nói.
"Vâng." Hạ Lăng Sơ không từ chối, ở đây có cảm giác giống như một ngôi nhà hơn là nhà của hắn.
Bởi vì, từ nhỏ hắn đã lớn lên ở nơi này, từng ngọn cỏ cành cây nơi đầy đều là hồi ức của hắn.
Hắn sinh ra trong giới kinh doanh, sau khi mẹ qua đời thường ba thường rất ít khi ở nhà, cả năm đều đi công tác ở ngoài, ném hắn tới sống ở đây, dì của hắn coi như đã sinh ra hắn, dành cho hắn sự yêu thương và dịu dàng như mẹ ruột. Mặc dù bà còn có hai đứa con của mình cũng không hề thiên vị một chút nào.
Hạ Lăng Sơ cầm lấy điện thoại ra vườn hoa, hắn gọi thẳng đến số máy của em họ Thượng Quan Thần Húc.
"Alo! Anh ạ!" Ngay lập tức, giọng nói mang theo chút căng thẳng của Thượng Quan Thần Húc vang lên.
"Em ở đâu?"
"Em ra nước ngoài giải sầu mà!"
"Đi với ai?" Trong giọng nói của Hạ Lăng Sơ lộ ra sự uy nghiêm của anh cả.
"Đi một mình!" Giọng nói của Thượng Quan Thần Húc qua điện thoại hiện rõ vẻ đàn ông kien cường, chỉ là tuổi hắn nhỏ hơn Hạ Lăng Sơ, nhưng cách xử sự và làm việc đều rất ra dáng đàn ông.
"Em đừng có lừa anh, có phải em đang ở cùng Cổ Hạo không?"
"Anh, chuyện của em anh đừng quản nữa," Giọng nói Thượng Quan Thần Húc toát lên vẻ không nề hà gì.
Hạ Lăng Sơ cắn răng, ra lệnh: "Ba ngày nữa về nhà cho anh."
"Lần này em không về đâu, em sẽ ở nước ngoài một tháng." Trong giọng của Thượng Quan Thần Húc lộ ra sự phản nghịch đối với hắn.
"Em..." Hạ Lăng Sơ tức giận đến trầm cả lại.
"Những chuyện này không liên quan tới Cổ Hạo, anh ép bức em ấy, dọa nạt em ấy sau lưng em. Em không cho phép anh làm như vậy, tình cảm của em em sẽ tự làm chủ." Thượng Quan Thần Húc nói xong liền cúp điện thoại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...