Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Cung Vũ Ninh lũng túng hai quay hàm sắp bốc khỏ đỏ rồi, cô ta vẫn còn khó tiếp nhận tất cả sự việc vừa xảy ra, cô ta che mặt chạy vào trong phòng, sau đó đóng chặt cửa phòng, ốp tay vào hai gò mã, trong đầu trống rỗng.

Trời ạ! Cô ta vừa rồi lấy can đảm đó ở đâu vậy? lại dám dùng nụ hôn để báo đáp người đàn ông này? Mất mặt quá, rất lúng túng, anh ta nhất định sẽ cảm thấy cô ta chủ động quá không!

Cung Vũ Ninh cảm thấy rằng thanh danh của mình cứ như này mà bị phá hủy đi.

Sau một hồi tỉnh táo lại, Cung Vũ Ninh mới nhớ đến Hạ Lăng Sơ ở lại trên tàu là vì cô ta, điểm này, thật sự đã làm cho cô ta cảm động từ làm đáy lòng, rõ ràng khi anh ta rời khỏi tàu, hai người còn xảy ra mâu thuẫn không vui vẻ gì, thậm trí cô ta đến tiễn anh ta cũng không tiễn, hoặc là tạm biệt anh ta một câu.

Mà người đàn ông này chỉ là nhìn thấy một lính đánh thuê lên tàu, thì lo lắng cho sự an nguy của cô ta, đã bỏ lõ thời gian lên bờ, dứt khoát ở lại trên thuyền bảo vệ mình.

Cung Vũ Ninh thở nhẹ một hơi, trong lòng tràn đầy sự áy náy, đồng thời, lại lặng lẽ nghĩ, anh ta làm như này, rốt cuộc là vì cái gì?

Hơn nữa anh ta còn thừa nhận, anh ta không có bạn gái, ở điểm này, nghĩ đến bản thân vì anh ta nói có bạn gái, trong lòng còn có chút buồn bực cả ngày, bây giờ, vô hình chung cảm giác trong đã tốt hơn rất nhiều.

Cung Vũ Ninh đứng ở ban công, gió biển thổi, trong đầu xuất hiện một ý tưởng to gan, lẽ nào Hạ Lăng Sơ anh ta thích mình sao? Có khả năng này không?

Chuyện tình cảm này, thường thường người trong cuộc sẽ mơ hồ, giờ phút này, Cung Vũ thật không xác định được cái ý nghĩ này này có đúng hay không đúng.

Trên ghế sô pha của phòng khách, ngón tay dài của Hạ Lăng Sơ nâng dưới cằm hấp dẫn, vừa rồi trên ghế sô pha xảy ra một màn, giờ phút này, trong đầu hiểu được ra, đặc biết là cái ôm đó của Cung Vũ Ninh, nụ hôn đó, cái này đối với anh ta mà nói, giường như là loại tình cảm bắt đầu, vô hình, trong lòng cảm thấy được thỏa mãn.


Anh ta nhìn cánh cửa đống chặt đó, góc miệng gợi lên một nụ cười.

Cung Vũ Ninh một mực ở trong phòng không đi ra ngoài nữa, bởi vì cô ta tối nay thấy thẹn thùng khi đối mặt với người đàn ông này.

Sáng sớm, Cung Vũ Ninh do mất ngủ, lúc tỉnh lại, đã là mười giờ sáng, Cô ta trợn tròn mắt, lập tức liền nghĩ đến chuyện xảy ra tối hôm qua, đồng tử nhẹ trừng lên, đem cả khuôn mặt chui vào trong gối, Trời ạ! Cô ta bây giờ không muốn gặp lại Hạ Lăng Sơ.

Nhưng mà, lúc này đây, tiếng gõ cửa vọng tới, Cung Vũ Ninh giật mình, nhìn vào cửa nói, “Ai?”

“Là tôi! Nên dậy ăn sáng rồi.” Ngoài cửa giọng nói của Hạ Lăng Sơ truyền tới.

“À! Được, chờ một chút.” Cung Vũ Ninh trả lời một câu.

Hạ Lăng Sơ không biết cô ta đã dậy, anh ta chỉ gọi bữa sáng, tiện qua gõ cửa, vì đã mười giờ hơn rồi, cô ta nên dậy để ăn chút đồ gì đó lấp vào bụng.

Cung Vũ Ninh tắm gội xong, cầm một cái váy dài màu cây hạnh, màu ánh sáng sao, rất là cổ tích, cô mặc lên, đi đến trước gương, mái tóc dài phủ lên eo, một khuôn mặt bạch ngọc, năm giác quan tự nhiên tinh tế và nhỏ gọn, rái tai đeo hai viên kim cương vô cùng lóng lánh.

Cung Vũ Ninh bình thường ăn mặc rất bình thường, nhưng, hãy để cô ấy ăn mặc như một phụ nữ, cũng chỉ có vài giây phút, cô ta có thể cho thấy sự tu luyện và tính khí của nhà giàu có.

Hạ Lăng Sơ ngồi ở trên ghế sô pha chờ bữa ăn sáng, cầm ipad đang xem tin tức, ngay tại lúc này, anh ta nghe thấy cửa phòng ngủ vọng đến một âm thanh, cửa chậm rãi kéo ra.

Phía sau cửa, bước ra một thân hình quyến rũ, đồng tử mắt của Hạ Lăng Sơ co lại, khuôn mặt tuấn tú khôi ngô lộ ra sự thất thần ngây ngô, anh ta đương nhiên biết người phụ nữ này chỉ cần trang điểm thì có thể để đàn ông thần hồn điên đảo.

Nếu như cô ta nghiêm túc chưng diện, đó nhất định là xinh đẹp thần tiên.

Quả thật như vậy.

Trên ghế sô pha kia, cặp ánh mắt nóng bỏng kia chằm chằm nhìn, làm Cung Vũ Ninh có chút ngượng ngùng không biết hai tay nên để như nào, đây là lần cô ta ở trước mặt đàn ông, căn bản chưa từng có luống cuống như này, chỉ có trước mặt của Hạ Lăng Sơ, cô ta mới có tâm tình như vậy.

Nếu như đổi Andrew ngồi ở trên ghế sô pha, nhìn chằm chằm cô ta như vậy, cô ta chắc chắn sẽ cười lớn lên, còn ở trước mặt anh ta xoay một vòng cho anh ta xem.

Nhưng đây, là ánh mắt của Hạ Lăng Sơ, có một loại ma lực cực lớn, nhìn thẳng vào trung tâm thân thể của cô ta, hình như ở trước mặt anh ta, tất cả tâm tư đều trở thành cẩn thận, đến cả cử chỉ nói chuyện cũng đều phải thu lại, sợ bản thân không đủ xinh đẹp, trước mặt anh ta bại lộ khuyết điểm.

Đây là một loại biểu hiện không tự tin của cô ta chưa bao giờ có.


“Bộ quần áo này không tệ, rất thích hợp với cô.” Hạ Lăng Sơ khen một câu.

Cung Vũ Ninh mím môi cười một tiếng, “Chỉ là quần áo không tệ sao?”

“Đương nhiên người còn đẹp hơn.” Hạ Lăng Sơ tự nhiên còn có lời này.

Cung Vũ Ninh hơi quẫn đỏ mặt, cô ta lại đang chủ động kích anh ta khen mình đẹp, thật là mất mặt.

Ngay tại lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng chuông cửa, Cung Vũ Ninh nói, “Tôi đi.”

Hạ Lăng Sơ trong lòng không yên tâm, ngăn cô ta lại, kiên định nói, “Để tôi đi.”

Cung Vũ Ninh biết, anh ta đây là đang cẩn thận bảo vệ mình, trong lòng có chút cảm động, Hạ Lăng Sơ đi đến mắt mèo cửa nhìn một cái, sau đó, anh ta đưa tay kéo ra.

Tiến vào không phải nhân viên phục vụ đưa bữa ăn, mà là Andrew.

“Vũ Ninh, tối qua cô không sao chứ! Cô biết tôi qua mất điện không?” Andrew khi vừa bước vào, thì đã quan tâm hỏi.

Cung Vũ Ninh khuôn mặt đẹp hiện lên nhiệt, ánh mắt của cô ta quét qua Hạ Lăng Sơ đang đứng sau Andrew, Hạ Lăng Sơ cũng đang dùng một loại ánh mắt cười không giống cười nhìn cô ta.

“Ồ! Bị mất điện sao? Tôi không biết! Tôi tối hôm qua ngủ rất sớm.” Cung Vũ Sinh trước mặt người đàn ông nói dối.

“Thảo nào, tối hôm qua tôi gõ cửa cả nửa ngày, cô lại không có mở cửa, hóa ra cô ngủ say rồi!” Andrew thở phào nhẹ nhõm, đồng thời, anh ta nghĩ đến cái gì đó, nghiêng đầu nhìn về phía Hạ Lăng Sơ, “Anh tối hôm qua cũng ngủ? Anh tại sao không mở cửa cho tôi.”


“Không nghe thấy.” Hạ Lăng Sơ cũng giả bộ không biết.

“Cái gì? Tôi gõ cửa suốt như vậy, hai người đều không nghe thấy?” Andrew vô cùng kinh ngạc.

“Ừ! Không nghe thấy.” Cung Vũ Ninh có chút chột dạ chớ khai mặt trả lời, sau đó, chuyển chủ đề nói chuyện, “Andrew, anh ăn sáng chưa?”

“Ăn rồi.”

“Chúng tôi vẫn chưa ăn, chúng tôi đang đợi đồ ăn sáng!” Cung Vũ Ninh nói.

“Hai người không phải ngủ rất sớm sao? Sao lại dậy muộn vậy! đến bây giờ còn chưa ăn sáng?” Andrew lại tò mò hỏi một câu.

Lần này, Cung Vũ Ninh khuôn mặt như bị đốt lên, không coi nhẹ nụ cười thêm đôi mắt sâu của Hạ Lăng Sơ, cô ta chỉ còn cách nói dối tiếp, “Tối qua nửa đêm tôi lại dậy xem phim, cho nên, thức trắng đêm.”

Cũng may Andrew không có truy cứu chuyện này nữa, anh ta lên tiếng nói, “Còn có hai ngày nữa là đến bến cảng rồi, cô cần chuẩn bị trước.”

“Còn sớm, không gấp.”

Lúc này nhân viên phục vụ đưa bữa ăn sáng tới, Andrew cũng không quấy rầy, anh ta trước đi xuống lầu đi dạo một vòng, món ăn phong phú trên, hai người ngồi đối mặt nhau, ở giữa là bình hoa, nhân viên phục vụ đổi lại hoa hồng mới, hương thơm nhẹ nhàng lan tỏa trong không khí.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui