Cung Vũ Ninh tròn mắt nhìn người đàn ông bá đạo xông vào phòng mình, cô đóng cửa phòng lại, ngạc nhiên hỏi: "Sao anh vẫn chưa xuống tàu vậy?"
Khi Hạ Lăng Sơ tới tìm cô, anh vốn không định nói cho cô biết việc có sát thủ trà trộn trên tàu để không làm cô sợ hãi, bởi cho tới lúc này anh cũng vẫn chưa chắc chắn sát thủ đó có phải nhằm vào cô hay không nên không muốn cô phải hoảng sợ, bất an.
"Lỡ giờ." Hạ Lăng Sơ quay người lại, ánh mắt sáng quắc nhìn cô: "Tôi đành phải xuống tàu ở cảng sau thôi."
"Làm sao có thể như vậy được, thông báo đọc đi đọc lại bao lần, người ở các ngóc ngách cũng nghe thấy, sao anh lại lỡ giờ được?" Cung Vũ Ninh thực sự không tin lý lẽ của anh, cho dù anh không muốn xuống tàu là vì lý do khác, nhưng cô không muốn bị gạt.
"Tôi có thể trả tiền thuê phòng mấy bữa cho cô, tôi không yêu cầu quá cao, có chỗ dừng chân là được." Hạ Lăng Sơ nói xong liền nhìn về phía sofa trong đại sảnh, anh chỉ vào sofa nói: "Tôi có thể ngủ tạm trên sofa."
Cung Vũ Ninh nghĩ tới việc anh sàm sỡ mình lần trước lập tức cảnh giác, là con gái, cô nên có sự đề phòng như vậy, dù sao trên thế gian này biết người biết mặt không biết lòng.
Hơn nữa, cô hoàn toàn không hiểu gì về người đàn ông này, nhỡ anh ta muốn làm việc xấu thì cô phải làm sao?
Dường như nhìn thấu nội tâm của cô, ánh mắt Hạ Lăng Sơ lạnh đi, khẽ nheo lại: "Cô yên tâm, tôi tuyệt đối không chạm vào cô, cũng sẽ không xâm phạm tới cô, tôi chỉ tạm thời ở nhờ thôi."
"Anh... có thể tiếp tục thuê phòng mà."
"Hết cách rồi, bị người khác đặt rồi."
"Vậy anh có thể ở phòng thường." Cung Vũ Ninh hỏi tiếp.
Hạ Lăng Sơ bây giờ muốn ở bên cạnh để bảo vệ cô, nếu như anh ở phòng thường tại tầng ba hoặc tầng bốn như vậy nếu cô gặp nguy hiểm anh sẽ không thể nào nhanh chóng tới ứng cứu được.
Vì thế anh từ bỏ dự định đó.
"Cô không tin tưởng tôi vậy sao?" Hạ Lăng Sơ nhướng mày nhìn cô, giả bộ tỏ ra hụt hẫng.
Cung Vũ Ninh cắn môi, cô cũng không biết có nên tin anh hay không?
"Tôi từng đỡ đạn giúp cô đấy, cô phải biết là nếu viên đạn đó đi chệch vài phân thôi là sẽ trúng tim tôi, tôi lấy tính mạng của mình ra để cứu cô, ân tình như vậy mà cô không tin tôi, tôi thất vọng quá." Hạ Lăng Sơ bây giờ bằng mọi giá phải ở lại trong phòng của cô.
Sự phòng bị trong mắt Cung Vũ Ninh quả nhiên tan đi ít nhiều vì câu nói này, cô nghiêm tục nói: "Việc này tôi rất cảm kích..."
"Rất tốt, cô cảm kích tôi là được, vậy tôi sẽ ở lại chỗ cô." Hạ Lăng Sơ lập tức ngắt lời cô, biến ân tình thành sự báo đáp của cô.
"Nhưng..." Cung Vũ Ninh muốn nói nam nữ thụ thụ bất thân.
Hạ Lăng Sơ lập tức ngắt lời cô: "Cô yên tâm, tôi tuyệt đối không làm gì cô."
"Anh sao có thể chứng minh..." Cung Vũ Ninh chớp chớp mắt hỏi.
Hạ Lăng Sơ ngẩng mắt, nhìn cô vô cùng kiên định, làn môi mấp máy: "Tôi có người yêu rồi."
Câu nói này kèm thêm ánh mắt của anh tuyệt đối có thể chứng minh anh không hề có hứng thú với bất cứ người con gái nào khác. Cung Vũ Ninh hơi ngạc nhên, cảm xúc phức tạp trào dâng trong lòng.
Ánh mắt Hạ Lăng Sơ lấp lánh đôi chút: "Lần trước tôi uống say, xin lỗi, là tôi uống say mất kiểm soát nên mạo phạm cô, tôi bảo đảm mấy ngày này tuyệt đối sẽ không uống rượu."
Trong đầu Cung Vũ Ninh thì vẫn dừng lại ở câu "tôi có người yêu rồi" của anh.
Câu nói này quả nhiên khiến cô bĩnh tĩnh hẳn, cô chỉ vào sofa nói: "Được thôi, vậy anh hãy ở đây! Cho anh ngủ sofa!"
Hạ Lăng Sơ thở phào, cuối cùng cũng khiến cô tin tưởng, không đuổi anh đi nữa.
Chỉ có điều anh đột nhiên hối hận, câu nói vừa nãy chỉ là bất đắc dĩ phải nói dối để lấy được lòng tin của cô.
"Anh ở lại trong phòng tôi không sợ bạn gái anh ghen sao." Cung Vũ Ninh đột nhiên hỏi, lúc này người sẽ hiểu lầm chắc sẽ là bạn gái anh ta.
Hạ Lăng Sơ sững người, đành phải diễn tiếp: "Không sao, cô ấy rất tin tưởng tôi."
Lồng ngực Cung Vũ Ninh tức nghẹn, cô bỗng nhớ tới thời gian ở bên anh trong casino, lại nhớ tới việc anh tặng cô một con búp bê màu hồng, tất cả những điều này thật quá mùi mẫn, còn nữa, cô thức cả đêm chăm sóc anh, lại tặng anh một bức tranh tận tay cô vẽ.
Vậy mà cô không biết anh là cỏ thơm có chủ, xem ra sau này cô phải giữ khoảng cách an toàn với người đàn ông này mới được.
Cô không muốn bị người khác hiểu nhầm.
Hạ Lăng Sơ khoanh tay đứng ở cửa nhìn theo cô gái đang trầm tư, không hiểu sao anh có chút căng thẳng, cô lại đang nghĩ ngợi linh tinh gì rồi?
"À... bức tranh lần trước tôi tặng anh, hay là anh trả lại tôi đi." Cung Vũ Ninh đột nhiên nghĩ ra một việc, ở góc của bức tranh đó có có chữ kí tên cô.
Tuyệt đối không được để bạn gái anh nhìn thấy.
Hạ Lăng Sơ tròn mắt ngạc nhiên, suy nghĩ đầu tiên của anh là tuyệt đối không chịu, anh trầm giọng nói: "Cô đã tặng cho tôi rồi sao lại còn đòi lại."
"Vì ở góc của bức tranh đó tôi có ghi tên của tôi vào, nếu để bạn gái anh nhìn thấy chắc chắn sẽ hiểu lầm anh, tôi không muốn gây rắc rối cho anh." Cung Vũ Ninh nét mặt nghiêm túc.
Hạ Lăng Sơ quýnh lên: "Không sao, tôi có thể giải thích với cô ấy."
Cung Vũ Ninh thấy anh có ý không trả lại, đành thở dài: "Được thôi, vậy anh hãy tự lo liệu xử lý."
Nói xong Cung Vũ Ninh liền đi vào phòng ngủ của mình, lập tức cô cảm thấy lồng ngực mình như có gì đó đè nặng, vô cùng khó chịu, đầu cô bắt đầu tưởng tượng ra người con gái Hạ Lăng Sơ thích đó có thân phận gì? Tướng mạo ra sao? Nhất định là tiểu thư của một gia đình giàu có!
Đồng thời cô cũng tự trách mình, sớm biết anh có bạn gái rồi thì cô sẽ không thân mật với anh như vậy.
Hạ Lăng Sơ ngồi trên sofa, nhìn thấy trên sofa chỉ có một con búp bê vải màu hồng, là con lần trước anh tặng cho cô.
Anh hơi ngạc nhiên, rõ ràng hôm đó Andrew cũng tặng cô hai con, lẽ nào cô đặc biệt cất giữ?
Hạ Lăng Sơ đưa mắt nhìn quanh thì thấy hai con búp bê kia được để trên một giá trang trí, hai con búp bê ngồi kề vai, nhưng giống như bị bỏ rơi ở một xó.
Hạ Lăng Sơ là người có tâm tư nhạy bén, trái tim anh như bị giật một cái, anh nhìn lại con búp bê vải màu hồng trên sofa, điều này có nghĩa là Cung Vũ Ninh ngồi trên sofa thích ôm con búp bê anh tặng.
Rõ ràng đây chỉ là một suy đoán nhưng trong lòng Hạ Lăng Sơ vẫn dấy lên niềm vui nho nhỏ.
Hạ Lăng Sơ chỉ mang theo điện thoại và ví tiền trên người, không hề có quần áo để thay, mấy ngày nay anh phải đi chuẩn bị mấy bộ quần áo mới được.
Lúc này, Cung Vũ Ninh ở trong phòng cũng nghĩ tới điều này, người đàn ông này muốn ở lại chỗ của cô, nhưng cô chỉ có một bộ đồ dùng, họ không thể dùng chung đấy chứ?
Chỉ cần nghĩ tới việc anh là người đã có bạn gái, cô lại càng để ý hơn tới những món đồ dùng chung giữa họ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...