Tại phòng ăn yên tĩnh, Cung Vũ Ninh ăn một cách từ tốn. Mặc dù đã rất đói, cô cũng không đánh mất sự dịu dàng, nữ tính của mình. Còn Hạ Lăng Sơ khi đó không đói, anh cầm đũa gắp vài miếng anh thích đưa vào miệng, ánh mắt vẫn nhìn cô gái ngồi đối diện.
Hai người nhìn nhau mấy lần. Thế nhưng hai người đã hóa giải những hiều lầm. Cô không ngại ngùng khi phải gặp anh ta nữa.
“Xem ra anh rất cái tài chơi bài, rất có năng khiếu! Anh thương xuyên chơi bài sao?” Cung Vũ Ninh biết tiền thắng của anh ta không giống như cô, chỉ biết tổng vào vận may. Còn anh ta dựa hoàn toàn vào thực lực của mình.
Hạ Lăng Sơ ngồi từa vào ghế một cách thư thái, nâng cốc trà trả lời cô.“Thi thoảng tôi mới chơi.”
Cung Vũ Ninh nghe xong thở nhẹ một tiếng. Cô không thích những người đành bài để kiếm sống. Người trẻ như anh ta nếu rơi vào cuộc sống bài bạc thì quả thật lãng phí.
“Nếu cô có thời gian, hãy khuyên bảo Cổ Hạo, đừng quấn lấy em trai họ của tôi.” Hạ Lăng Sơ nhìn Cung Vũ Ninh nói, giọng điệu có chút cảnh báo.
Đôi đũa trong tay cô khựng lại, rồi cắn đũa nhìn anh ta, “Anh không thực sự hiểu bọn họ sao?” Lỡ họ thực sự yêu thương nhau thì sao?
Lúc này Hạ Lăng Sơ trầm ngâm, sắc mắt khá khó nhìn, vỗ tay lên bàn, “Cô nói hàm hồ. Rõ ràng em trai họ của tôi không phải loại người đó, chỉ là do Cổ Hạo cuốn lấy nó, biến nó trở thành con người như thế.”
Cung Vũ Ninh lúc đó giật mình, cô nháy mắt rồi nhìn anh ta một cách ngây dại.
Cung Vũ Ninh thấy cô sợ hãi mới nhận ra khi nãy anh đã phản ứng thái quá. Anh khoanh tay ngồi dựa vào ghế, “Dù sao thì chuyện này cô cũng không được xen vào, đồng thời chuyển lời của tôi cho bạn của cô, không muốn chết thì cứ làm theo lời tôi.”
“Thế này có phải quá quắt quá không?”Cung Vũ Ninh nhìn anh ta nói thẳng.
Hạ Lăng Sơ nhìn cô điềm nhiên, “Chọc tức tôi sẽ không có lợi gì cho các cô đâu.”
Cung Vũ Ninh vốn nghĩ rằng sau khi rời khỏi sòng bạc, hai người ít nhất đã có thể làm bạn. Thế nhưng bây giờ xem gia trong mắt anh ta, cô và Cổ Hạo đều là đối tượng mà anh ta cảnh báo.
“Được, tôi sẽ khuyên bạn của tôi. Nhưng xin anh cũng đừng quá đáng.” Cung Vũ Ninh nói xong cô cũng đã no bụng, nói với người phục vụ đang đi tới, “Tính tiền cho chúng tôi.”
Hạ Lăng Sơ tự giác lấy tiền, thế nhưng lúc này, Cung Vũ Ninh đã nhanh hơn, cô lấy ra một chiếc thẻ tín dụng màu đen đưa cho nhân viên phục vụ. Hạ Lăng Sơ chợt dừng lại.
“Bữa này là tôi gọi anh tới cùng, nên tôi mời.” Cung Vũ Ninh cũng thể hiện rõ mối quan hệ giữa hai người.
Hạ Lăng Sơ nghe vậy đành bỏ tiền lại vào túi. Nhân viên phục vụ trả lại thẻ. Cung Vũ Ninh nói một câu cảm ơn, rồi cầm thẻ đút vào trong túi.
Hạ Lăng Sơ nhìn thấy một đống thẻ màu đen màu đỏ trong ví của cô thì hiểu rõ ràng cô ấy không phải là người thiếu tiến. Anh ta biết trong cái thẻ khi nãy cô ấy cầm, có ít nhất cả trăm triệu.
“Cô rốt cuộc là người như thế nào?”Hạ Lăng Sơ đột nhiên thấy hứng thú, muốn tìm hiểu về cô.
Cung Vũ Ninh sắp xếp lại túi, khoác lên vai rồi nhìn anh ta, trả lời một câu đầy khách sao, “Tôi là người thế nào, xem ra không có liên quan tới anh Hạ. Chúng ta có lên nên quay về thôi.”
Hạ Lăng Sơ rõ ràng cảm thấy, những lời anh ta nói khi nãy đã khiến cô ấy bực mình.
Thế nhưng đó chính là ý của anh ta. Vì thế anh ta cũng không nói thêm nhiều. Anh đứng dậy nhìn Cung Vũ Ninh, Cung Vũ Ninh cũng nhìn anh ta. Hai người cùng đi ra.
Lúc này đã là 11h30. Ở khu vực nhà hàng lúc này chẳng còn ai, mọi người đều đã tới khu vực giải trí hoặc quán bar hết rồi.
Cung Vũ Ninh nhìn xung quanh, không thấy ai. Hai người bước tới một góc ở hành lang, đột nhiên có hai người đàn ông xuất hiện. Khi họ bước qua hai người, họ đột nhiên lấy ha khẩu súng ra, lần lượt dí vào bụng của vn và Hạ Lăng Sơ.
“Đứng im, động đậy sẽ ăn bắn.” Một người trong số đó lên tiếng đe dọa.
Cung Vũ Ninh đứng yên, cô sợ hãi nín thở, không ngờ nguy hiểm đến vào đúng lúc cô không đề phòng. Hạ Lăng Sơ hơi nheo mắt, hai người này bắt họ dựa vai vào nhau.
Lúc này Cung Vũ Ninh đột nhiên cảm nhận thấy một bàn tay to lớn nắm chặt lấy tay cô. Cung Vũ Ninh như có luồng điện chạy qua người, cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông. Anh đang động viên cô.
“Đi theo chúng tôi.” Hai người đàn ông đẩy họ, dí súng vào lưng, ép họ bước tới một hành lang không có người.
Cung Vũ Ninh bị chúng đẩy nên hơi loạng choạng. Lúc này tay của Hạ Lăng Sơ không còn giữ chặt được cô nhưng đã ôm lấy eo cô, dìu cô đi tiếp.
Cung Vũ Ninh giật mình, điều buồn cười là cô lại không để ý tới chuyện đang bị nguy hiểm, mà là người đàn ông đang nắm tay cô, quàng tay qua eo cô, khiến cô ngẩn người ra,
Lúc này, họ bước vào một quầy ta tôi tắm. Trên chiếc du thuyền khổng lồ này, không phải quán nào cung đông khách. Quán bar nhỏ như thế này dường như vắng lặng.
Lúc này, quán bar đã trở thành điểm tập trung của nhóm bắt cóc. Đây là một địa điểm ẩn giấu rất tốt. hơn nữa, nếu có khách, chúng vẫn có thể hoạt động bình thường.
Trong một căn phòng có 4-5 người đàn ông. Người đàn ông bắt Hạ Lăng Sơ và Cung Vũ Ninh vào rất hào hứng, “Đại ca, rất thuận lợi, em đã bắt được cả hai chúng nó.”
“Chẳng phải chỉ một mình đứa con gái hay sao? Bắt thằng này làm gì?” Một người đàn ông trông khá thô lỗ nói với giọng không hài lòng.
“Đại ca, bọ em đã kiểm tra. Thằng này nó ở tầng 6, chắc chắn là nó có nhiều tiền. Cứ bắt nó đã, đợi sau khi xuống tiền thì bắt nó phải moi tiền ra.”
Người đàn ông bước tới nhìn Hạ Lăng Sơ, hừ một tiếng, “Trông cũng không tệ.” Nói xong, hắn nắm tay của Hạ Lăng Sơ, nhìn chiếc đồng hồ trên tay anh. Đôi mắt hắn sáng lên, ra lệnh cho Hạ Lăng Sơ. “Tháo chiếc đồng hồ này ra.”
Sắc mặt của Hạ Lăng Sơ trầm xuống, đưa tay ra tháo chiếc đồng hồ đưa cho hắn. Hắn cầm một cách thích thú, nhìn ngắm xong hắn đeo lên tay mình, “Rất đẹp, phiên bản hạn chế số lượng đây mà! Tao rất thích.”
Cung Vũ Ninh không đeo trang sức gì, chỉ có một chiếc vòng tay. Nhưng tên đó cũng không để ý tới.
Tên cầm đầu nhìn hai người, rồi nói với đám thuộc hạ, “Đi, đem hai đứa này vào phòng nhốt lại, buộc chúng vào nhau. 3 ngày sau, chúng ta tới cảng, khi đó, chúng ta sẽ đưa chúng xuống thuyền, chẳng mấy chốc chúng ra sẽ phát tài rồi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...