Bước chân Cung Vũ Ninh theo sát người đàn ông trước mặt, cô sợ bị người bị bỏ lại phía sau. Cũng may anh ấy đi khá thong dong nên cô không sợ bị bỏ lại.
“Hạ tiên sinh, xin hỏi chúng ta về phòng hay sao?” Cung Vũ Ninh hỏi anh ấy.
“Không!” Hạ Lăng Sơ không thèm quay đầu trả lời.
“Ờ, vậy có thể cho tôi mượn điện thoại được không?”Cung Vũ Ninh cảm thấy không thể tiếp tục đi theo anh ấy. Hình như anh ấy định đi đâu đó, cô không tiện đi theo, định mượn điện thoại để gọi cho vệ sỹ A Đoàn.
“Không được”Người đàn ông từ chối.
“Tôi chỉ gọi một cuộc điện thoại thôi sau đó sẽ trả cho ngài. Tôi đảm bảo.” Cung Vũ Ninh đột nhiên muốn khóc. Sớm biết như thế này, trước đây sau cô không tìm hiểu rõ mọi việc mà đã mắng anh ấy.
“Số điện thoại này là số riêng tư, không cho người khác mượn.” Hạ Lăng Sơ chỉ hơi nghiêng mặt nhìn cô.
“Tôi đảm bảm sau khi gọi điện thoại, tuyệt đối sẽ không làm phiền anh. Tôi thề.” Cung Vũ Ninh nhanh chân chạy tới trước mặt anh ta, giơ tay lên thề.
Người đàn ông lim dim mắt, nhìn biểu cảm chân thành của cô. Anh ta nói như thể trả đũa cô, “Không mượn là không mượn, cô thề cũng chẳng có tác dụng gì.”
“Anh.. Vậy thì tôi mượn người khác.”Cung Vũ Ninh nghĩ, và nhìn quanh mình. Cô định hỏi mấy người phụ nữ. Thế những họ ngước cổ, không phải là những người dễ tiếp xúc.
Nếu mượn của những người đàn ông, Cung Vũ Ninh nhìn xung quanh. Đột nhiên cô nhìn thấy một người đang nhìn cô với ánh mắt như muôn nuốt chửng cô. Ánh mắt này dường như có sự nguy hiểm không biết trước được. Cung Vũ Ninh giật nảy mình, vội thu lại ánh nhìn, quay đầu lại. Hạ Lăng Sơ đã bước cách xa cô khoảng chục bước. Cô vội vàng bước nhanh về phía trước.
Cung Vũ Ninh thở dài, rồi lại bước theo anh ta. Hạ Lăng Sơ thấy cô ấy bước tới gần, nói với vẻ hờ hững, “Rốt cuộc cô định theo tôi tới bao giờ.”
“Tôi muốn theo anh về phòng, lúc nào anh quay lại thì tôi sẽ theo tới lúc đó.”Cung Vũ Ninh cười, lộ ra một bộ mặt đánh yêu.
Hạ Lăng Sơ cười đùa, “Được, nếu đã thế thì cô cứ theo đi.” Nói xong anh nhấn cửa thang máy. Cung Vũ Ninh không hiểu trong nụ cười của anh ta ẩn giấu gì. Cô bị anh ta đẩy vào trong thang máy rồi vào theo sau cô.
Trong thang máy có khá nhiều người. Vì ở đây không có thang máy riêng, khách ở trung tâm thương mại rất nhiều. Cung Vũ Ninh bị chèn ép, xung quanh toàn mùi mồ hôi khiến cô cảm thấy vô cùng khó thở.
Thang máy xuống thẳng tầng phụ thứ 1. Lúc này trong thang máy chẳng còn mấy người. Cung Vũ Ninh không biết tầng này là dùng để làm gì nên tò mò bước xuống, hỏi với vẻ ngạc nhiên, “Đây là nơi nào? Ở đây dùng để làm gì?”
“Sòng bạc.” Người đàn ông trả lời lạnh lùng.
“Cái gì? Anh mang tôi tới sòng bạc sao?”Cung Vũ Ninh trố mắt, người đàn ông này còn biết đánh bạc ư.
Đúng lúc này, Cung Vũ Ninh nhìn thấy người đàn ông nhìn cô khi nãy. Hình như hắn ta bám theo cô, khi cô nhìn hắn, hắn giả vờ cầm điện thoại nhìn.
Thế nhưng Cung Vũ Ninh chắc chắn hắn là một trong những kẻ bắt cóc. Bây giờ phải làm sao? Cung Vũ Ninh cắn môi suy nghĩ.
“Nếu cô không muốn vào cùng tôi, cô có thể rời đi.” Hạ Lăng Sơ nhìn cô nói, giọng như muốn đuổi cô đi.
Cung Vũ Ninh nhìn người đàn ông lạnh lùng kia, lập tức đưa tay nắm lấy cánh tay anh, trả lời quyết đoán, “Không, tôi sẽ vào cùng anh.”
Hạ Lăng Sơ nhìn đôi tay trắng như ngà của cô bám vào tay anh, tỏ vẻ không thích nói, “Bỏ tay ra, đừng chạm vào tôi.”
“Ờ!” Cung Vũ Ninh nghe lời, rút tay lại, không chạm vào anh ta.
Hạ Lăng Sơ bước vào hành lang. Cung Vũ Ninh cũng tò mò bước theo sau, sỹ diện tạm gác sang một bên. Dù sao thì tính mạng mới là quan trọng.
Mặc dù cô có thể nhờ bảo vệ đưa cô về. Thế nhưng cô không hiểu sao, theo sau Hạ Lăng Sơ cô lại có cảm giác an toàn. Vì thế tạm thời cô cứ đi theo anh ta.
Hạ Lăng Sơ bước qua cửa ra vào, đưa thẻ thanh toán trước. Nhân viên phục vụ nhìn anh ta với vẻ ngưỡng mộ, “Hạ tiên sinh, mời vào trong. Chúc ngài chơi vui vẻ.”
Cung Vũ Ninh ở bên, nhân viên phục vụ nhìn cô cười, nghĩ rằng cô là người đi cùng anh tới chơi.
Dù sao thì ở sòng bạc, mỗi người đàn ông đều mang theo một người đàn bà đi cùng để tạo sỹ diện, cũng là để thương thức người đẹp khi chơi bạc.
Cung Vũ Ninh cảm thấy bối rối trước nụ cười của nhân viên đó? Cô muốn giải thích thế nào cũng không được!
Tóm lại, cô không phải là bạn gái của Hạ Lăng Sơ
Hạ Lăng Sơ bước về phía trước, Cung Vũ Ninh nhìn người đàn ông đứng ở phía xa. Cô cắn môi, xem ra tối nay chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm rồi.
Bước xuống bậc cầu thang, một sòng bạc xa hoa rực rỡ hiện ra. Nơi này có thể chứa hàng nghìn người tới chơi bạc. Vì du thuyền đã đi vào vùng biển quốc tế, nên sòng bạc ở đây là hợp pháp. Chơi ở đây thì thắng được, thua chịu.
Nhiều người giàu có thích chơi ở đây. Một số người chỉ cho là cho tiêu khiển, nếu máy mắn còn thắng được khá nhiều tiền.
Hạ Lăng Sơ cũng là đến chơi. Anh định tới 1 mình, thế nhưng bây giờ lại phải kèm thêm một cái đuôi dính chặt.
Cung Vũ Ninh kêu lên một tiếng. Cô lớn như thế này nhưng chưa bao giờ được thấy sòng bạc nào lớn thế. Xem ra nơi này rất thú vị. Thế nhưng cô không hiểu quy tắc chơi, nên không biết đặc cược thế nào.
“Chào mừng!” 6 cô gái vô cùng hấp dẫn chào đón họ.
Hạ Lăng Sơ nói với 1 trong số những cô gái, “Đổi giúp tôi 10 triệu sang chip để chơi.” Nói xong, đưa thẻ ra vào khi nãy cho cô ta. Trong thẻ đó nạp đầy tiền, có thể đổi trực tiếp sang chip.
Cô gái đó bước tới quầy thu ngân. Chẳng bao lâu sau, cô mang tới một khay đựng chip. Lẽ ra cô gái tiếp đón đó sẽ là người phục vụ anh khi đánh bạc. Thế nhưng anh nhìn cô ta nói, “Đưa cái khay đó cho cô ấy.”
Cung Vũ Ninh nháy mắt, nhìn anh ta. Cô gái tiếp tân cười nhìn cô, Cung Vũ Ninh đành phải cầm lấy khay chip. Mặc dù là số chip tương đương với 10 triệu, thế nhưng lại không hề nặng.
“Anh muốn chơi chỗ nào?” Cung Vũ Ninh hỏi.
“Cô cứ đi theo tôi.”Hạ Lăng Sơ nhìn bàn chơi. Anh ngồi xuống, Cung Vũ Ninh chỉ còn cách đứng đằng sau, đặt khay chip trước mặt anh ta, đứng theo dõi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...