Ở phía xa, Quý Thiên Tứ bước ra từ nhà vệ sinh, nhìn thấy một người đàn ông đang cúi đầu nói gì đó với Âu Dương Mộng Duyệt, anh nhíu mày bước nhanh lại.
Khi lại gần anh nghe thấy giọng nói kiên định của Âu Dương Mộng Duyệt: "Thành thật xin lỗi, tối nay ngoài ông xã của tôi ra, tôi sẽ không nhận lời mời của bất cứ ai."
"Ông xã của cô? Người đàn ông vừa mới khiêu vũ cùng cô?" Chàng trai thực sự bất ngờ, cô ấy kết hôn rồi sao?
"Đúng vậy, tôi rất yêu ông xã của tôi." Âu Dương Mộng Duyệt lễ độ trả lời.
Người đàn ông này lập tức mỉm cười thất vọng, quay người bỏ đi, Âu Dương Mộng Duyệt nhạy cảm nhận ra có một đôi mắt đang chăm chú nhìn mình ở phía sau, cô quay đầu lại liền bắt gặp đôi mắt đen nhánh sâu thẳm hút hồn của anh, cô mỉm cười.
Quý Thiên Tứ bước tới bên cạnh ôm cô, người con gái như vậy sao anh có thể không yêu tới tận xương tủy?
Âu Dương Mộng Duyệt dựa vào lòng anh, cô cảm giác rằng anh nhất định đã nghe hết những lời cô nói, nếu không anh sẽ không ôm cô thế này, như thể đang cám ơn cô.
Thực ra anh không phải làm vậy, vì bất luận người ông khác đẹp trai hơn, giàu có hơn tới mời cô, cô cũng không động lòng, vì trong tim cô chỉ nhận định một mình anh.
"Khiêu vũ thêm vài điệu nữa rồi chúng ta ra ngoài đi dạo." Quý Thiên Tứ nói với cô.
"Vâng" Âu Dương Mộng Duyệt gật đầu đồng ý.
Hai người chơi thêm nửa tiếng nữa liền rời khỏi bữa tiệc, Âu Dương Mộng Duyệt mặc bộ đầm xanh đuôi cá, khi đi trong hành lang lộng lẫy rực rỡ, xung quanh cô như được bao trùm bởi hơi thở thần bí của đại dương, như thể thực sự có một nàng công chúa mĩ nhân ngư lạc bước tới nhân gian.
Trái tim Quý Thiên Tứ rung động mãnh liệt, từ đây tới vị trí đậu xe vẫn còn một chặng đường, nơi này không có người, lại còn có mấy cây cột kiểu La Mã.
Âu Dương Mộng Duyệt được anh dắt tay đi, bỗng nhiên cô cảm thấy một sức mạnh dịu dàng kéo cô tới phía sau một cây cột ở bên cạnh, cô còn đang kinh ngạc thì anh đã thân mật áp sát, Âu Dương Mộng Duyệt hơi ngẩng đầu nhìn thì một bờ môi ấm áp đã chạm xuống.
Trái tim Âu Dương Mộng Duyệt đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cảm giác này thật kích thích, thật bối rối, nhưng cô không từ chối, vì anh là người cô khao khát, cô cũng vô cùng muốn có anh.
Nụ hôn này khiến hơi thở hai người đều trở nên gấp gáp, Âu Dương Mộng Duyệt mặt đỏ bừng được Quý Thiên Tứ ôm eo bước ra, cô chỉ cảm thấy bước chân mình có phần bồng bềnh, nhưng thế không thể đi đứng vững vàng.
"Sao vậy?" Quý Thiên Tứ bật cười hỏi.
"Anh còn hỏi nữa sao?" Âu Dương Mộng Duyệt hờn dỗi lườm anh, Quý Thiên Tứ bật cười, anh cúi người định bế cô lên đi về phía dừng xe.
Âu Dương Mộng Duyệt ôm lấy cổ anh, yên tâm dựa đầu vào ngực anh.
Hai người không đi dạo ở đâu cả mà chạy thẳng về căn hộ ở trung tâm thành phố của Âu Dương Mộng Duyệt, đêm nay là đêm thuộc về họ.
Sáng sớm.
Âu Dương Mộng Duyệt và Quý Thiên Tứ tới công ty tổ chức lễ cưới một chuyến, công ty tổ chức lễ cưới đã trang hoàng lễ đường lộng lẫy nhất, Âu Dương Mộng Duyệt thích lãng mạn, nên họ dùng hoa tươi và vải voan để trang trí, hơn nữa hoa cưới cùng chọn dùng những màu sắc mà cô lựa chọn.
Trái tim xếp bằng bóng bay vô cùng xinh đẹp, kết hợp với vải voan trắng, không gian tổ chức hôn lễ bên bờ biển, mỗi ngày đều sử dụng một sắc màu khác biệt trang trí, đây là một hôn lễ vô cùng lãng mãn.
Buổi trưa, hai người được gọi tới Âu Dương sơn trang dùng bữa, ăn xong, Âu Dương Bộ Vinh liền gọi Quý Thiên Tứ tới thư phòng của mình, ông có điều muốn nói với anh.
Quý Thiên Tứ bước vào, Âu Dương Bộ Vinh liền giao một bản hợp đồng ra trước mặt anh: "Thiên Tứ, cái này con hãy cầm lấy."
Quý Thiên Tứ nhìn qua hợp đồng, anh biết đây là bản lần trước anh đã kí, anh lắc đầu và đẩy trả lại: "Không, cái này bác hãy giữ lại, con hi vọng bác có thể giao cho luật sư lưu trữ, bảo quản cả đời."
Âu Dương Bộ Vinh rất cảm động nhưng ông vẫn không muốn cầm văn kiện này, ông tin tưởng Quý Thiên Tứ, cho dù không dùng văn kiện này để ràng buộc anh thì tình yêu anh dành cho con gái ông vẫn không đổi.
"Không, con hãy cầm lấy, bảo con kí hợp đồng này đã là bất công với con, giờ con đã trở thành người thân trong nhà, bác không muốn dùng cách này để đối xử với con." Âu Dương Bộ Vinh lên tiếng.
Quý Thiên Tứ mỉm cười: "Con không để bụng đâu, nếu không được thì hãy giao cho Tiểu Duyệt."
"Tiểu Duyệt sẽ không đồng ý đâu." Âu Dương Bộ Vinh nói xong dứt lời liền ngẫm nghĩ nói: "Nếu đã vậy, thì bác đành phải làm như vậy thôi."
Quý Thiên Tứ còn chưa kịp phản ứng gì thì Âu Dương Bộ Vinh đã bước tới máy xén giấy, mở lên và nhét văn kiện vào trong.
"Bác trai..." Quý Thiên Tứ muốn ngăn cản ông.
Nhưng tập văn kiện đã nằm trên máy xén giấy, ngay lập tức bị xén thành vô số sợi nhỏ. Âu Dương Bộ Vinh quay đầu nhìn anh: "Thiên Tứ, mọi việc trước đây đã làm đều là vì muốn ba bác thay đổi suy nghĩ về con, bây giờ ông đã nhận ra con là người đáng tin cậy vì thế những việc này con đừng để bụng."
"Con không để bụng! Con biết ông làm vậy cũng là vì chưa hết oán hận quá khứ, con hi vọng thông qua những việc làm của mình có thể được ông tin tưởng." Quý Thiên Tứ lắc đầu nói.
"Đây cũng là việc bác muốn thấy, ân oán của hai nhà không còn, sẽ không còn gì ngăn cản, năm xưa bác không có phúc phận, bây giờ bác hi vọng con gái mình sẽ có phúc phận đó, tận hưởng tình yêu tự do của nó."
"Bác trai, con nhất định sẽ khiến cho Tiểu Duyệt hạnh phúc!" Quý Thiên Tứ nghiêm túc trả lời ông.
Âu Dương Bộ Vinh bước tới vỗ vai anh: "Bác tin con sẽ làm được."
Hôn lễ vẫn đang được bố trí, Âu Dương Mộng Duyệt và Quý Thiên Tứ tạm thời chuyển vào sống trong căn hộ của cô, dù sao thì ở trang viên có nhiều điều bất tiện, hai người có không gian riêng tư sẽ tuyệt vời hơn.
Có thể ôm nhau bất cứ lúc nào, có thể dựa vào nhau bất cứ lúc nào, có thể làm việc muốn làm bất cứ lúc nào.
Âu Dương Đoàn cũng không có ý kiến gì, bây giờ ông thực sự muốn nghe tin vui, tin về chắt nội của mình.
Có điều Quý Thiên Tứ không muốn để Âu Dương Mộng Duyệt có thai khi này, dù sao vẫn còn phải tổ chức hôn lễ, hôn lễ kết thúc còn có tuần trăng mật, anh không muốn cô quá mệt mỏi.
Âu Dương Mộng Duyệt thì chỉ nói tùy duyên, cô không gượng ép.
Thời gian ngày qua ngày, cách hôn lễ càng lúc càng gần, một tuần sau, Quý An Ninh và Cung Vũ Trạch cũng về tới nơi, họ cùng đợi hôn lễ tới.
Âu Dương Mộng Duyệt sắp hóa thân thành cô dâu xinh đẹp về nhà chồng, Quý An Ninh đích thân làm phù dâu cho cô, lúc này mọi thứ không cần quá chi ly chỉ cần vui vẻ là được.
Âu Dương Mộng Duyệt cũng có bạn bè, có điều từ nhỏ tới lớn cô đều học ở nhà, bạn bè không nhiều, từ nhỏ đã là kiều nữ danh giá, cô học tập rất xuất sắc, gia thế giàu có, khó có bạn bè cùng giới để có thể thổ lộ tâm tình, chỉ cần duy trì tình cảm bạn bè là được.
Lần này cô mời mười mấy bạn học tới tham dự, nhưng phù dâu chỉ có một người là Quý An Ninh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...