Sáng sớm, biết được tin Quý Thiên Tứ đã xuất viện, Âu Dương Bộ Viinh đã gọi điện tới lúc 9 giờ, bảo họ về nhà ăn cơm vào buổi trưa, Âu Dương Mộng Duyệt nghe điện thoại xong, cô vui mừng đi tới cạnh người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha, đưa tay ra ôm lấy cổ anh: “Ba em gọi hai đứa mình trưa nay về nhà ăn cơm.”
Quý Thiên Tứ đưa tay ra ôm lấy eo cô, ánh mắt anh có sự vui vẻ: “Được! Vừa đúng lúc anh cũng muốn bàn bạc với bác trai và ông nội em về việc khi nào tổ chức hôn lễ.”
Âu Dương Mộng Duyệt hơi trợn tròn mắt: “Kết hôn sao?”
“Sao cơ? Lẽ nào em nghĩ là sẽ không lấy anh sao?” Quý Thiên Tứ khẽ véo lấy cái mũi nhỏ xinh của cô.
Âu Dương Mộng Duyệt cười rồi vùi chỗ cổ anh: “Lấy ạ, em đồng ý hang triệu lần hang tỷ lần lấy anh, kể cả anh không cần em thì em cũng vẫn cứ gả cho anh.”
Quý Thiên Tứ ôm lấy cô, đặt một nụ hôn trên trán cô: “Đời này không thể có chuyện anh không cần em.”
Trong lòng Âu Dương Mộng Duyệt cảm thấy vô cùng ngọt ngào và hạnh phúc, cô ôm lấy anh nói: “Nếu đã muốn bàn bạc chuyện này thì chúng ta về nhà sớm chút nhé!”
Ở trong sơn trang, Âu Dương Bộ Vinh cũng đã hoàn toàn cảm thấy yên lòng, ông không còn phải buồn phiền vì hôn sự của con gái nữa, vừa nãy gọi điện thoại cho con cái bé xong, con gái lớn lại gọi tới, tuần trăng mật của Quý An Ninh và Cung Vũ Trạch đã kết thúc rồi, đang trên đường quay về đây, máy bay khoảng 6 giờ tối sẽ hạ cánh.
Âu Dương Bộ Vinh nghe điện thoại xong, ông cảm thấy có một sự toại nguyện mà cả đời chưa bao giờ có, kiếp này của ông, việc ông lo nghĩ nhiều nhất chính là ân oán giữa hai gia tộc, đến nay, cuối cùng thì ân oán giữa hai nhà cũng có thể xoá bỏ, trở thành người một nhà.
Trong lòng Âu Dương Đoàn thì vẫn có chút chưa quen, có điều ông cũng đang cố gắng thích nghi gặp Quý Thiên Tứ, ông chỉ cần nghĩ tới bộ dạng đau đớn tuyệt vọng của đứa cháu gái khi lo lắng cho Quý Thiên Tứ là ông đã thấy sợ.
Ông sống đến tuổi này cũng chẳng sợ hãi trước cái chết, cũng chẳng sợ hãi bất cứ điều gì, cái ông lo lắng nhất chính là hậu bối sống không được hạnh phúc.
“Ba, chúng nó đang trên đường rồi, chắc là cũng sắp tới nơi rồi.”
“Được! Con bảo nàh bếp chuẩn bị vài món, phải tiếp đãi Quý Thiên Tứ cho thật tử tế!”
“Ba à, ba có thể không gọi Thiên Tứ như vậy không?” Như vậy cảm giác xa cách quá, ba cứ gọi nó là Thiên Tứ đi nhé!”
Âu Dương Đoàn không kiềm được bèn thử gọi một tiếng: “Thiên Tứ?” Sau đó, ông mới bắt đầu hoàn hồn lại, rồi lại bất giac gật gật đầu: “Cái tên này đặt hay thật, nghe thôi cũng biết là người có phúc khí.”
Âu Dương Bộ Vinh buồn cười, nhưng cũng vẫn kìm được, nghiêm túc gật gật đầu: “Đúng vậy ạ, Thiên Tứ cái tên này đặt hay thật đó.”
“Chúng ta có cần nghĩ xem nên đặt tên các chắt của ba là gì không? Nếu ba không sống được đến lúc bọn chúng chào đời thì ít nhất cũng biết được tên chúng là gì chứ nhỉ!”
“Ba à, ba nói những lời này có phải là sớm quá rồi không?”
“Không sớm gì cả, sớm chỗ nào nữa? Lát nữa Thiên Tứ tới đây ba sẽ nói ngay với nó về hôn sự của Tiểu Duyệt, nó mà dám không lấy, thì ba sẽ...” Âu Dương Đoàn nói đến đây bỗng nhiên lại không biết nên uy hiếp thế nào.
Bây giờ Quý Thiên Tứ đã là người mà cháu gái của ông coi trọng nhất rồi, sao ông dám làm gì anh ta cơ chứ.
“Ba à, Thiên Tứ sao lại không lấy Tiểu Duyệt cơ chứ? Chỉ cần ba nói là cậu ta nhất định sẽ nhận lời.”
“Được, vậy chờ cậu ta đến rồi nói.” Âu Dương Đoàn sa sầm mặt nói.
Nửa giờ sau. Xe của Quý Thiên Tứ tới.
Âu Dương Mộng Duyệt và anh nắm tay nhau đi vào nhà, Âu Dương Mộng Duyệt cười nhìn nam nhân bên cạnh, miệng cô nở nụ cười vô cùng hứng khởi, cảnh tượng cứ như vậy nắm tay anh đi vào trong nhà là việc là cô luôn mong muốn trong giấc mơ đã từ lâu.
Đến nay, cuối cùng đã trở thành hiện thực.
Âu Dương Đoàn và Âu Dương Bộ Vinh cùng đi từ thư phòng ra, Âu Dương Mộng Duyệt lập tức cười gọi: “Ba, ông nội.”
“Bác trai, lão gia.” Quý Thiên Tứ lễ phép chào hỏi.
“Đừng gọi ta là lão gia nữa, cháu hãy gọi ta là ông nội giống Tiểu Duyệt đi! Người một nhà rồi đừng khách khí nữa.” Âu Dương Đoàn chống gậy ngồi ở ghế thái sư nói.
“Vâng ạ! Ông nội.” Quý Thiên Tứ mỉm cười sửa cách gọi, ánh mắt đối diện với mọi thứ trước đây đã không còn chút bất mãn.
Lòng dạ khoan dung của anh khiến Âu Dương Đoàn vô cùng hài logng, như vậy, nếu sau này cháu gái ông có làm sai chuyện gì thì cậu ta cũng sẽ không so đo với con bé.
“An Ninh và Vũ Trạch 6 giờ hơn tối nay sẽ bay tới đây.” Âu Dương Bộ Vinh nhắc một tiếng.
“Thật vậy sao? Chị hái và anh rể sắp về đây rồi, vậy thì tuyệt quá rồi, con cũng nhớ chị lắm rồi.” Âu Dương Mộng Duyệt cảm thấy hôm nay có thật nhiều chuyện vui.
“Tiểu Duyệt, Thiên Tứ lại đây, chúng ta sẽ bàn bạc về hôn sự của hai đứa.” Âu Dương Đoàn vẫy tay gọi bọn họ.
Âu Dương Mộng Duyệt và Quý Thiên Tứ nhìn nhau, hoá ra mục đích của họ không bàn mà trùng hợp quá.
“Vừa hay, khi con và Tiểu Duyệt tới cũng định như vậy, muốn bàn bạc với hai người về việc này.”
“Vậy à? Vậy chúng ta sẽ cùng nhau bàn xem nên tổ chức hôn lễ này như thế nào!”
“Ta nghĩ là nhất định phải làm thật long trọng, không thể uỷ khuất Tiểu Duyệt được.” Âu Dương Đoàn nói.
Ánh mắt Âu Dương Mộng Duyệt thâm tình nhìn khuôn mặt của Quý Thiên Tứ rồi đáp lại ông một câu: “Hôn lễ tổ chức thế nào cũng không quan trọng, con chỉ cần gả cho anh ấy là đủ rồi ạ.”
“Xem con xem a đầu này, trong lòng con trong mắt con bây giờ chỉ có cậu ta thôi đúng không! Ông nội và ba không còn chỗ trong tim con nữa sao?” Âu Dương Đoàn trêu cô.
Ngay lập tức khuôn mặt xinh xắn của Âu Dương Mộng Duyệt đỏ bừng, cô nhìn Âu Dương Đoàn lườm ông một cái, giẫm giẫm chân: “Ông nội, ông cứ trêu con.”
“Được, ta không trêu con nữa, nào, cùng bàn bạc chuyện chính thôi.” Âu Dương Đoàn cười he he một tiếng.
Quý Thiên Tứ ở bên cạnh cũng nhoẻn miệng cười, ánh mắt anh đầy ắp sự yêu chiều nhìn cô gái đang làm nũng.
Sau đó cả bốn người cùng nhau bàn bạc về chuyện tô chức hôn lễ, hôn lễ quyết định sẽ tổ chức tại quốc gia này, bởi sức khoẻ của lão gia không tốt, khó mà ngồi máy bay đường dài, nên làm tại đất nước này luôn.Về phía bên gia tộc Quý Thiên Tứ, ngoại trừ Quý An Ninh thì cũng không còn ai, anh cũng không có ý kiến gì, hôn lễ lần này, anh chỉ mời đối tác làm ăn tới, số người khống chế trong khoảng 20 người.
Về phía Âu Dương Đoàn thì còn có cả họ hàng than thích ở xa, cùng với cả đối tác và bạn bé trong kinh doanh, rơi vào khoảng hơn 100 người, rõ rang là hôn lễ này không náo nhiệt cũng phải náo nhiệt rồi.
Về phương diện này, váy cưới của Âu Dương Mộng Duyệt cũng không cần phải lo, bửoi khi Quý An Ninh làm hôn lễ cô đã vô cùng quan tâm tới váy cưới, cô sớm đã chọn được thương hiệu váy cưới lý tưởng rồi.
“Nếu Tiểu Duyệt không cần thời gian đặt váy cưới, vậy hôn lễ này chúng ta sẽ đặt vào mùng hai tháng sau nhé! Hôm đó là một ngày vô cùng tốt lành!”
“Vâng ạ! Tranh thủ thời tiết này con vẫn có thể mặc được chiếc váy cưới thật đẹp, nếu không thì lạnh hơn nữa con không dám mặc mất.” Âu Dương Mộng Duyệt vô cùng tán thành.
Quý Thiên Tứ cũng không có ý kiến, việc tiếp theo là lựa chọn địa điểm, và việc trang trí hôn lễ, họ sẽ tìm một công ty tổ chức hôn lễ đẳng cấp, chỉ cần đợi đến ngày hôm đó là được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...