"Ông cụ, Quý tiên sinh rõ ràng muốn cứu mạng của ông, cậu ấy một người rất tốt." Bác sĩ cũng không nhịn được muốn nói giúp Quý Thiên Tứ vài lời.
Âu Dương Đoàn xem xong hình ảnh của Quý Thiên Tứ ở trong phòng giải phẫu, nhìn anh nằm ở trên giường phẫu thuật mà trong ánh mắt không có bất kỳ đau khổ, không cam lòng hoặc là ép buộc nào, anh chẳng qua chỉ bình tĩnh nhắm mắt lại rồi chờ đợi bác sĩ tiến hành phẫu thuật lấy thận của mình ra.
Trong lòng Âu Dương Đoàn rất kinh ngạc, ông chậm rãi để ipad sang một bên rồi thở dài nói: “Lẽ nào tôi thật sự sai rồi sao?"
Âu Dương Đoàn xuống giường và nói với bác sĩ: “Ông gọi con trai và cháu gái tôi vào đây, tôi có lời muốn nói với bọn họ."
"Được."
Chỉ lát sau, Âu Dương Bộ Vinh đã dẫn theo Âu Dương Mộng Duyệt đi tới. Âu Dương Mộng Duyệt nhìn ông nội ngồi ở trên ghế sa lon nên kinh ngạc hỏi: “Ông nội, ông không sao chứ ạ? Ông thấy thế nào, có khó chịu ở đâu không? Bác sĩ nói ông có thể ghép thận rồi, ông sẽ không có chuyện gì đâu."
Âu Dương Đoàn nhìn vẻ mặt cháu gái đang vui mừng thay mình, ông mỉm cười và đưa tay xoa đầu cô: “Tiểu Duyệt, cháu ngồi xuống đi, ông nội có chuyện muốn nói với cháu."
Âu Dương Bộ Vinh nhìn sắc mặt ba như vậy, cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Điều này có nghĩa là Quý Thiên Tứ đã thành công vượt qua lần kiểm tra lần này, sau này ba sẽ không can thiệp vào chuyện của hai đứa trẻ nữa.
"Ông nội, cháu dẫn theo một người tới thăm ông, ông đừng tức giận có được không?" Âu Dương Mộng Duyệt cẩn thận nhìn ông hỏi.
Âu Dương Đoàn lập tức biết được cô muốn nói tới ai nên khẽ thở dài, Âu Dương Mộng Duyệt cho rằng ông sắp nổi giận lên vội nói: “Ông nội, ông đừng giận có được không?"
"Ba, đã đến lúc này rồi thì ba nên nói cho Tiểu Duyệt biết đi." Âu Dương Bộ Vinh nói với ba mình.
"Nói cho con biết chuyện gì ạ?" Âu Dương Mộng Duyệt nghe vậy thì không nhịn được tò mò hỏi.
"Ba và ông có chuyện muốn nói cho con biết." Âu Dương Bộ Vinh ngồi xuống, trong lòng ông lại lo lắng không biết sau khi Âu Dương Mộng Duyệt nghe xong việc này sẽ có phản ứng gì.
Lúc này Âu Dương Mộng Duyệt cảm thấy không hiểu nổi, nhìn ba và ông nội mình: “Có chuyện gì mà con chưa biết sao?"
"Tiểu Duyệt, ba hi vọng sau khi con nghe xong sẽ không quá tức giận."
"Ba, ông nội hai người mau nói đi! Cho dù là chuyện gì thì con cũng sẽ không tức giận đâu ạ." Âu Dương Mộng Duyệt híp mắt cười nói.
Âu Dương Bộ Vinh nhìn cô: “Lần trước không phải con nói Quý Thiên Tứ bằng lòng giao tất cả cổ phần của tập đoàn Quý thị trong tay cậu ấy cho con sao? Ba chuẩn bị một phần hợp đồng để cho cậu ta ký tên rồi."
"Cái gì? Anh ấy ký tên rồi sao?" Âu Dương Mộng Duyệt kinh ngạc nhìn ba mình.
"Đúng vậy! Con yên tâm, đây chỉ là một lần kiểm tra đối với cậu ta thôi, sau chuyện này thì ba sẽ xé hợp đồng đó đi."
"Ba, ba đang kiểm tra anh ấy sao? Tại sao ba lại muốn làm như thế?" Âu Dương Mộng Duyệt không hiểu nhìn ba mình: “Hai người... tại sao hai người muốn làm như thế?"
"Đây là ý của ông, ông muốn kiểm tra xem địa vị của cháu ở trong lòng Quý Thiên Tứ này thế nào, ông muốn biết trong lòng cậu ta có cháu hay không." Âu Dương Đoàn ôm hết trách nhiệm vào mình.
Ánh mắt Âu Dương Mộng Duyệt ngây ra vài giây, lúc này cô không biết mình nên trách ông nội và ba thế nào, chẳng qua cô đau lòng thay cho Quý Thiên Tứ khi thấy anh bị đối xử như vậy.
"Ba, ông nội, cháu cầu xin hai người đừng đối xử với anh ấy như vậy có được không? Anh ấy có yêu cháu hay không, trong lòng cháu biết rõ ràng nhất. Anh ấy rất yêu cháu." Âu Dương Mộng Duyệt cắn môi nói với giọng điệu đầy cầu khẩn.
Âu Dương Đoàn đau lòng nhìn cháu gái, ông cũng ý thức được mình làm như vậy có phần quá đáng nên khẽ thở dài nói: “Ông lo lắng khi phải giao cháu cho cậu ta nên không nhịn được muốn kiểm tra thôi."
"Tiểu Duyệt, hôm nay ông nội con cũng không phải bị ốm, đây cũng là một phần kiểm tra." Lúc này, Âu Dương Bộ Vinh không đành lòng lại nói ra chuyện này.
"Cái gì? Kiểm tra? Kiểm tra thế nào?" Âu Dương Mộng Duyệt chớp mắt, sau đó nghĩ đến chuyện gì, cô đứng phắt dậy: “Ba, ông nội hai người lại kiểm tra gì Thiên Tứ nữa? Anh ấy làm sao? Anh ấy đi đâu rồi?"
"Cậu ta không có việc gì đâu, chẳng qua chỉ đang ngủ thôi."
"Tại sao anh ấy lại ngủ chứ?" Trong mắt Âu Dương Mộng Duyệt ngập lo âu và bất an.
"Đó là ý của ông, ông đã bảo bác sĩ giúp ông diễn trò để xem thử Quý Thiên Tứ có phải thật lòng không còn oán hận gì đối với gia tộc Âu Dương gia chúng ta nữa không, cũng muốn xem tình cảm của cậu ta đối với cháu thế nào." Âu Dương Đoàn càng tự trách mình.
Sắc mặt Âu Dương Mộng Duyệt trắng bệch và lui về phía sau một bước, cô dường như nghĩ đến cái gì đó làm cho hơi thở trở nên nặng nề, nói: “Cho nên, cho nên hai người đã làm gì anh ấy rồi?"
"Bố và ông nội bảo bác sĩ giả vờ không có thận rồi nói với Thiên Tứ là cần gấp một quả thận, Thiên Tứ nghe xong đã hoàn toàn không do dự liền đồng ý đưa một quả thận ra để cứu ông nội con." Âu Dương Bộ Vinh giải thích.
Âu Dương Mộng Duyệt ngây người, hóa ra tất cả những điều này đều là diễn kịch thôi sao? Chuyện ông nội có khả năng phải chết cũng không phải là sự thật, ông nội không có việc gì lại tiến hành kiểm tra đối với Thiên Tứ như vậy sao?
"Hai người... tại sao hai người lại đối xử với anh ấy như vậy chứ? Vì sao?" Âu Dương Mộng Duyệt thật sự rất tức giận, cô yêu người nhà của mình nhưng cô cũng không hy vọng người nhà sẽ dùng cách này để kiểm tra người đàn ông mà cô yêu.
"Tiểu Duyệt." Âu Dương Bộ Vinh gọi cô và cố gắng an ủi cô.
"Hai người thật là quá đáng." Vành mắt Âu Dương Mộng Duyệt đỏ hoe, cô vừa đau lòng lại có phần tức giận và tự trách mình.
"Là ông nội sai rồi." Âu Dương Đoàn thở dài, lúc này nhìn cháu gái mình tức giận như vậy, ông thật sự thấy hối hận.
"Anh ấy đang ở đâu? Thiên Tứ ở đâu? Anh ấy thế nào rồi?" Âu Dương Mộng Duyệt sốt ruột chỉ muốn đi tìm anh.
Âu Dương Bộ Vinh vội vàng an ủi cô: “Cậu ta không sao đâu con. Bác sĩ chẳng qua chỉ gây mê và cho cậu ta nghỉ ngơi ở trong một phòng khác thôi."
"Tại sao hai người phải gây mê cho anh ấy? Tại sao hai người phải đối xử với anh ấy như vậy?" Âu Dương Mộng Duyệt kéo cửa lao ra ngoài.
Cô tìm được Quý Thiên Tứ ở phòng bên cạnh. Quả nhiên anh vẫn đang chìm trong giấc ngủ say và trên người đã thay bằng bộ đồng phục bệnh nhân.
"Thiên Tứ, anh tỉnh lại đi, Thiên Tứ, là em đây..." Âu Dương Mộng Duyệt cầm tay anh lắc, hi vọng anh có thể mau tỉnh lại.
Nhìn anh ngủ sâu như vậy khiến cô thật sự rất lo lắng, cô sợ anh sẽ xảy ra chuyện gì. Bởi vì nhìn anh mặc đồng phục bệnh nhân làm cho cô đau lòng.
Không biết có phải là tại ánh sáng hay không mà Âu Dương Mộng Duyệt phát hiện sắc mặt Quý Thiên Tứ tái hơn bình thường.
"Thiên Tứ, Thiên Tứ." Âu Dương Mộng Duyệt cũng cảm thấy lòng bàn tay của anh rất lạnh, không phải gây mê chỉ là ngủ một chút thôi sao? Vì sao sắc mặt của anh là không bình thường như vậy?
Lúc này, một y tá đi tới và kinh ngạc hỏi: “A! Sao người này còn chưa tỉnh lại vậy?"
"Anh ấy không ổn, sắc mặt của anh ấy không bình thường, cô mau gọi bác sĩ qua đây, mau đi..." Âu Dương Mộng Duyệt vội nói với cô y tá.
Cô y tá xoay người chạy ra ngoài rồi kéo một bác sĩ vừa vặn đi qua nói: “Bác sĩ, ở đây có bệnh nhân có tình hình không ổn."
Âu Dương Mộng Duyệt sắp phát điên, bác sĩ nhìn qua bảng theo dõi rồi nói với Âu Dương Mộng Duyệt: “Anh ấy có dị ứng với thuốc gì không?"
"Tôi không biết, bác sĩ anh ấy làm sao vậy?"
"Có thể là do dị ứng thuốc dẫn đến nhịp tim của anh ta giảm xuống, nhanh đưa vào phòng cấp cứu." Bác sĩ nói xong thì vội vàng tập trung nhóm bác sĩ đẩy vội Quý Thiên Tứ vào trong phòng cấp cứu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...