Âu Dương Bộ Vinh nhìn biểu cảm kiên quyết của cha mình, ông ta thật sự có chút lo lắng, không biết cha mình lại nghĩ ra kế hoạch như thế nào để thử thách Quý Thiên Tứ nữa đây.
Sau khi Quý Thiên Tứ đi ra khỏi đó, hắn gọi cho Âu Dương Mộng Duyệt, hắn không nói chuyện này cho cô biết, chỉ là hẹn cô đi ăn trưa cùng nhau.
Âu Dương Mộng Duyệt cũng đã đồng ý.
Buổi trưa, trong nhà hàng, Âu Dương Mộng Duyệt mặc một bộ váy trắng đơn giản, Quý Thiên Tứ đang chờ cô.
"Lại để anh phải chờ lâu rồi." Âu Dương Mộng Duyệt tỏ ý xin lỗi, dường như trước giờ đều phải đợi cô.
"Không sao, em đừng tự trách mình." Quý Thiên Tứ an ủi cô, nhìn khuôn mặt cô hình như ngủ không ngon giấc: "Lát nữa ăn cơm xong, về công ty nghỉ ngơi một chút đi, hãy ngủ trưa đi nhé."
Âu Dương Mộng Duyệt liền ôm lấy khuôn mặt của mình: "Có phải sắc mặt em bây giờ rất khó coi phải không? Xấu lắm đúng không?"
Quý Thiên Tứ không kìm được khẽ cười một tiếng: "Em không xấu, không có chỗ nào xấu cả."
Âu Dương Mộng Duyệt quả thực rất muốn nghỉ ngơi một chút, cô gật đầu nói: "Vâng, ăn cơm xong em sẽ về nghỉ một lúc."
Hai người cũng ăn xong khá nhanh, Quý Thiên Tứ tưởng cô muốn về công ty nghỉ trưa, đâu ngờ rằng cô nói muốn ngủ trên xe hắn.
"Chỗ trên xe khá nhỏ, sợ em ngủ không được thoải mái."
"Có anh ở đây, em dựa vào anh là được rồi." Thời gian có hạn nhưng Âu Dương Mộng Duyệt cũng muốn ở bên cạnh hắn.
Quý Thiên Tứ mở điều hòa trên xe, sắp xếp điều chỉnh chỗ ngồi để hàng ghế sau có không gian rộng rãi thoải mái, Âu Dương Mộng Duyệt đã vào ngồi trong xe, hắn cũng mở cửa phía sau đi vào cùng.
Âu Dương Mộng Duyệt lập tức khoác lấy tay hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn đặt lên vai hắn, ngước mắt nhìn hắn cười.
Quý Thiên Tứ dang tay ôm lấy cô vào lòng, Âu Dương Mộng Duyệt như một đứa trẻ nằm nằm trong lòng hắn, đôi chân co lại một chỗ.
Âu Dương Mộng Duyệt gối lên cánh tay hắn, ánh mắt xinh đẹp nhìn hắn, người đàn ông này bất luận là nhìn từ góc độ nào đi chăng nữa cũng đều hoàn mỹ như vậy, khiến cô rung động.
Quý Thiên Tứ bất giác lấy tay che đôi mắt trong veo của co lại, trầm giọng nói: "Mau nhắm mắt lại ngủ đi, buổi chiều em còn phải quay về công ty nữa"
"Em muốn ngắm anh một chút thôi mà." Âu Dương Mộng Duyệt lên tiếng kháng nghị.
"Sau này có thời gian cho em ngắm thoải mái, bây giờ thì đi ngủ đi." Quý Thiên Tứ quan tâm lo lắng đến sức khỏe của cô.
Âu Dương Mộng Duyệt đành phải ngoan ngoãn nhắm mắt lại, cặp mi dài chạm vào lòng bàn tay hắn, khiến con ngươi của hắn khẽ chớpmột cái, bỗng cảm thấy nôn nao trong người.
Âu Dương Mộng Duyệt thật sự rất buồn ngủ, lại còn nằm trong vòng tay hắn nữa, cô rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ, những ngón tay của Quý Thiên Tứ nhẹ nhàng vén tóc cô ra sau tai, ánh nắng từ ngoài cửa xe chiếu thẳng vào mặt cô.
Quý Thiên Tứ liền đưa tay lên che cho cô, che hết cả khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, để cô an tâm ngủ.
Âu Dương Mộng Duyệt ngủ được một tiếng, mà hắn vẫn cứ che nắng cho cô trong cả một tiếng đồng hồ như vậy, mặc dù tay đã hơi tê nhưng vẫn khôn bỏ xuống.
Âu Dương Mộng Duyệt mở mắt, chất lượng giấc ngủ này thật sự rất cao, giúp sắc mặt của cô hồng hào sáng bóng trở lại, đôi mắt cũng long lanh như nước.
"Ừm chắc anh mỏi tay lắm? Có phải em ngủ lâu quá rồi không?" Âu Dương Mộng Duyệt có chút áy náy hỏi.
"Không có." Quý Thiên Tứ lắc đầu khẽ mỉm cười, lấy tay vuốt những sợi tóc rối cho cô, Âu Dương Mộng Duyệt trừng mắt nhìn, trong lòng lại dâng lên cảm giác rung động và ngọt ngào.
Nhìn lướt qua đồng hồ, đã hai giờ rưỡi, cô nói liền một tràng: "Em phải về công ty rồi, chiều còn có một cuộc họp nữa, ba em không ở, em lại phải chủ trì cuộc họp."
"Em đi đi. Có gì cần anh giúp, cứ gọi cho anh nhé." Quý Thiên Tứ cũng không muốn làm mất thêm thời gian của cô.
Âu Dương Mộng Duyệt gật đầu, lúc này, cô thật sự muốn có thật nhiều thời gian để hẹn hò với hắn, cô rất muốn có thời gian để hai người có thể vui vẻ đi du lịch cùng nhau, vô lo vô nghĩ thật là tốt biết bao.
Nhưng trọng trách của cả gia tộc cô bắt buộc phải gánh vác.
Âu Dương Mộng Duyệt trở về công ty, Quý Thiên Tứ cũng quay về khách sạn, bây giờ hắn đều là làm việc ở khách sạn luôn, xử lý mọi công việc từ xa.
Hai cha con Âu Dương Đoàn về đến nhà, Âu Dương Bộ Vinh vẫn chưa đoán được cha mình sẽ tiếp tục muốn thử thách Quý Thiên Tứ như thế nào.
"Ba à, ba đã nghĩ xongg chưa?" Âu Dương Bộ Vinh hỏi thẳng cha mình.
"Ta nghĩ kĩ rồi, nhưng phải dành ra mấy ngày, cũng phải phối hợp với con nữa."
"Ba à, con mong là ba sẽ không làm khó Thiên Tứ, cậu ta cũng là anh của An Ninh." Âu Dương Bộ Vinh không đành lòng.
"Chỉ là một thử thách thôi, không phải muốn lấy mạng cậu ta, nếu cậu ta không yêu Tiểu Duyệt, chúng ta có thể hủy bản hợp đồng này đi, không cần lấy của cậu ta một xu nào, ta làm như vậy cũng chỉ muốn xác định, cậu ta có yêu cháu gái của ta thật lòng không." Âu Dương Đoàn cũng đã suy nghĩ rất kĩ.
Âu Dương Bộ Vinh gật đầu: "Được rồi. Con đồng ý phối hợp với ba."
"Thử thách của ta đối với cậu ấy rất khó, người bình thường sợ là làm không nổi."
"Ba à, rốt cuộc muốn thử thách cậu ấy như thế nào vậy?"
"Ta cần một quả thận, ta muốn xem cậu ta có bằng lòng hiến thận cho ta không." Âu Dương Đoàn nói thẳng ra thử thách của ông ta.
Âu Dương Bộ Vinh không khỏi giật mình: "Ba à, ba đang làm cái gì vậy?"
"Ta muốn bác sĩ của ta phối hợp một chút, nói với mọi người là ta cần thay thận, mà con nhất định phải để chô Quý Thiên Tứ biết được chuyện này, và nói cho hắn biết tình hình rất khẩn cấp, nếu không được thay thận kịp thời, sẽ nguy hiểm đến tính mạng của ta, hơn nữa, ta cũng sẽ để bác sĩ của ta tiết lộ một chút, nếu có người trẻ tuổi nào hiến thận cho ta thì sẽ không lo bị nguy hiểm đến tính mạng của ta nữa, ám chỉ cho nó biết, khi đó sẽ xem phản ứng của Quý Thiên Tứ ra sao."
"Ba à, làm như vậy, có phải nguy hiểm quá không?" Âu Dương Bộ Vinh thật sự vẫn không dám khẳng định, Quý Thiên Tứ có thật sự sẽ đồng ý chuyện này hay không.
Có những thử thách đến một giới hạn nào đó là đủ rồi, nếu đi quá giới hạn, ông ta thật sự lo lắng sẽ ảnh hưởng đến hạnh phúc của con gái mình.
"Hừm. Đừng lo lắng, chỉ là thử thách thôi mà, không bắt cậu ta phải như thế nào, nhiều nhất thì cũng phải để cho cậu ta vào trong phòng phẫu thuật, để các bác sĩ đóng giả chút mà thôi, chỉ cần cậu ta cam tâm tình nguyện nằm ở trên bàn phẫu thuật, ta mới tin nó yêu cháu gái ta thật lòng."
Âu Dương Bộ Vinh cũng hết cách, thấy cha mình kiên định làm như vậy, ông ta cũng không phản bác lại được.
"Không được nói cho Quý Thiên Tứ biết đâu đấy, ta sẽ để cho người của ta ghi lại tất cả những thái độ biểu hiện của nó, nếu nó mà có biểu hiện đã biết trước chuyện này, thì ta cũng sẽ không bao giờ cho nó có cơ hội đâu."
Âu Dương Bộ Vinh gật đầu: "Dạ vâng. Con hứa sẽ không nói cho cậu ấy biết, nhưng ba làm như vậy, nhất định sẽ khiến Tiểu Duyệt sợ."
"Không sao, đến lúc đó nói cho nó biết sự thật là được rồi."
Âu Dương Đoàn đã hạ quyết tâm muốn làm như vậy, chỉ có qua lần thử thách này, ông ta mới hoàn toàn yên tâm về Quý Thiên Tứ, nếu không, là con trai của kẻ thù, ông ta làm sao dám giao cả gia tộc vào tay hắn?
Cho dù sau này ông và con trai đều không còn nữa, không còn được chứng kiến tương lai, chỉ có thể đưa ra những thử thách, chỉ có như vậy ông mới thấy yên tâm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...