“Con muốn ạ.” Giọng nói của Âu Dương Mộng Duyệt tuy nhỏ nhưng vô cùng kiên định.
Âu Dương Bộ Vinh gật đầu: “Tốt lắm, con đã có lựa chọn của mình thì ba cũng sẽ không can thiệp vào, cậu bé đó đối xử với con thế nào?”
“Anh ấy cũng thích con, chúng con yêu nhau ba ạ.” Âu Dương Mộng Duyệt nói xong, khuôn mặt xinh xắn bỗng chốc đỏ bừng.
Âu Dương Bộ Vinh cũng từng trải qua thời trẻ, ông hiểu tâm trạng của con gái khi rơi vào lưới tình, cái ông lo lắng hiện nay là con gái sẽ đi vào con đường gian khổ như mình từng trải qua trước đây.
“Tiểu Duyệt, con có thể nhận lời với ba là chuyện này tạm giấu ông nội con không?”
“Ba, hôm nay ông nội làm kiểm tra thế nào rồi ạ?” Âu Dương Mộng Duyệt không kiềm được sự lo lắng.
Âu Dương Bộ Vinh nhìn con gái mỉm cười: “Con yên tâm đi! Sức khoẻ ông ấy không có gì đáng ngại, ngày mai An Ninh và Vũ Trạch về nước, cha tin là Quý Thiên Tứ cũng sẽ về, con cùng bọn họ về nước đi!”
“Ba à...”
“Con cố gắng vun đắp tình cảm với đứa trẻ nhà Quý gia một thời gian, đến khi tìm được thời điểm thích hợp nói với ông nội con thì chúng ta sẽ nói chuyện này ra.”
Âu Dương Mộng Duyệt gật gật đầu: “Vâng ạ!”
“Con đi thu dọn đồ đạc rồi ngủ sớm đi!” Âu Dương Bộ Vinh đứng dậy, ông dường như có chút mệt moit.
Âu Dương Mộng Duyệt đưa tay đỡ lấy ông cùng đi lên lầu.
Cả tối, Âu Dương Mộng Duyệt đã thu dọn xong hành lý ngày mai lên đường về nướ, đồng thời nội tâm cô cũng có chút áy náy, mối tình cảm này cô không thể không giấu ông nội, trong lòng cô nghĩ, thật sự chỉ có số mệnh yêu người nhà Quý gia sao?”
Câu nói này ban đầu chỉ là câu cảm thán vô tình của cô, giờ đây câu nói đó thật sự ứng nghiệm rồi.
Dường như là ý trời, dường như nguyệt lão đã âm thầm thắt sợi dây hồng vô hình vào tay hai người vào ngày đầu tiên của và Quý Thiên Tứ gặp nhau.
Buổi sáng hôm sau, xe của Cung Vũ Trạch tới đón Quý An Ninh, Quý An Ninh cũng chỉ đến bây giờ mới biết là Âu Dương Mộng Duyệt cũng sẽ theo về nước, cô vô cùng vui mừng, Âu Dương Bộ Vinh cũng là chả cô giải thích một câu.
Do hai chị em vừa mới đoàn tụ với nhau, người trẻ tuổi nên dành nhiều thời gian giao lưu tình cảm mới tốt, Âu Dương lão gia cũng không có ý kiến gì, đồng ý để hai đứa cháu gái cùng nhau về nước.
Đoạn đường ra sân bay, Âu Dương Mộng Duyệt gửi một tin nhắn cho Quý Thiên Tứ, Quý Thiên Tứ chỉ trả lời lại một câu: “Gặp em ở sân bay nhé.”
Quý An Ninh nhìn Âu Dương Mộng Duyệt tay cầm điện thoại, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, miệng cứ cười tủm tỉm, cô biết ngay là tình cảm giữa hai người họ đã vô cùng vững vàng.
Tại sân bay, Quý Thiên Tứ và Cung Vũ Trạch đã tới rồi, Quý An Ninh và Âu Dương Mộng Duyệt khoác tay nhau đi vào phòng chờ VIP, hai người đàn ông đi ra đón.
Cung Vũ Trạch đã hai ngày không gặp Quý An Ninh rồi, trong ánh mắt anh ngập tràn nỗi nhớ nhung, có điều cả bốn người đều đang kiềm chế cảm xúc, tìm một vài chủ đề nhẹ nhàng để nói chuyện.
Sau đó cả bốn người cùng lên một chiếc máy bay riêng cực lớn, xuất phát về nước.
Khi máy bay hạ cánh xuống sân bay trong nước, vừa đúng 5 giờ sáng, Cung Vũ Trạch phái bốn chiếc xe con hộ tống bọn họ về phía căn biệt thự.
Trên xe, Quý An Ninh đã quyết định nhường phòng mình lại cho Âu Dương Mộng Duyệt, còn cô thì ở trong biệt thự của Cung Vũ Trạch, sau này, cô cũng quyết định như vậy.
Ngồi máy bay nguyên một ngày, cộng thêm sự chênh lệch múi giờ nên mọi người đều cảm thấy mệt rồi, việc đầu tiên Quý An Ninh về đến biệt thự chính là tắm rửa rồi đi ngủ.
Cô định sẽ ngủ phòng khách, cô tắm rửa, gội đầu, sấy tóc cũng mất khá nhiều thời gian, có điều cô thật sự rất mệt rồi, chỉ muốn được lên giường ngay lập tức.
Cô đẩy cánh cửa phòng tắm, lập tức nhìn thấy một người đàn ông đang ôm gối nằm lên giường rồi.
Quý An Ninh nhìn người đàn ông đã tắm rửa xong, mặc mỗi một chiếc quần nội y nằm trên giường cô bật cười, cô cũng không đuổi anh di mà khẽ nằm bên cạnh, đối mặt với anh.
Cung Vũ Trạch đưa tay về phía cô, Quý AN Ninh bèn di chuyển cơ thể, di chuyển tiến lại vào lòng anh, Cung Vũ Trạch ôm lấy cô, đặt một nụ hôn lên mái tóc suôn mềm: “Thơm quá.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Quý An Ninh cọ vào ngực anh, đôi mắt mệt đến mức nhắm nghiền lại thành một đường chỉ.
Cung Vũ Trạch vuốt mái tóc dài của cô rồi hôn lên một cái nữa: “Ngủ đi! Anh không quấy rầy em nữa.”
Quý An Ninh chớp chớp mắt, rồi cô cũng thơm lên má anh một cái rồi nằm cuộn mình trong lòng anh, không lâu sau thì ngủ thiếp đi.
Cung Vũ Trạch nghe hơi thở đều đặn của cô, bất giác hạ giọng cười một tiếng trách móc: “Em đúng là khách sáo đến mức ngủ luôn rồi.”
Nói xong, anh có chút buồn bực ôm chặt cô, đôi môi mỏng đặt lên bờ môi đỏ mọng của cô một nụ hôn, rồi quan sát cô gái đang say ngủ trong lòng mình.
Làn da trắng như ngọc, chiếc mũi nhỏ xinh, đôi môi hồng hào, dường như một món ăn ngon bày ra trước mắt khiến người ta phải nếm lấy.
Cung Vũ Trạch nhìn cô gái đang say sưa ngủ như một đứa trẻ trước mặt anh mà không có chút phòng bị nào, anh bất giác có chút ảo não.
Nhất định là bản thân mình khiến cô quá yên tâm rồi, xem ra anh phải nhanh chóng đi tới bước kết hôn để cho cô gái này biết rằng trước mặt anh tuyệt đối đừng có yên tâm như vậy.
Thế nhưng, lúc này Quý An Ninh lại đang cùng anh hẹn hò trong giấc mơ cơ! Cô đang nắm tay Cung Vũ Trạch chạy dưới biển hoa vô cùng xinh đẹp.
Cũng đúng lúc này, bên trong căn biệt thự của Quý Thiên Tứ, Âu Dương Mộng Duyệt vào ở phòng của Quý An Ninh trước đây, cô tạm thời để quần áo ở trên móc treo, tuy cô rất mệt nhưng trong lòng lại vô cùng vui sướng, cô đứng trước khung cửa sổ ngắm nhìn thành phố tuyệt đẹp mà cô lại quay lại này.
Bao nhiêu tâm trạng trước đây trỗi dậy, sự gặp gỡ tình cờ đẹp đẽ lúc trước, còn cả những tháng ngày làm việc ở công ty của Quý Thiên Tứ, lúc đó cô tức tối rời khỏi quốc gia này, bây giờ dường như mọi thứ đều trở nên vô cùng thư thái.
Cô tắm rửa xong định đi nghỉ, ngoài cửa bỗng vang lên tiéng gõ cửa, cô đột nhiên cảm thấy căng thẳng, cúi xuống nhìn lại cái mình đang mặt trên người.
Cô thích mặc kiểu quần áo ngủ bảo thủ, vô cùng thoải mái, sau khi thấy không vấn đề gì bèn kéo cửa ra, chỉ nhìn thấy Quý Thiên Tứ đang bê một cốc sữa nóng lên cho cô.
“Anh hâm nóng sữa cho em đây, có muốn uống một cốc rồi hẵng ngủ không?” Quý Thiên Tứ cũng tắm xong rồi, anh mặc một bộ đồ ngủ màu xám đậm, vô cùng tương xứng với khí chất trưởng thành của anh, càng toả ra mê lực của đàn ông.
Âu Dương Mộng Duyệt cảm thấy vô cùng ngọt ngào, đưa tay ra nhận: “Cám ơn anh.”
Ánh mắt Quý Thiên Tứ vốn chú ý vào khuôn mặt cô, lúc này dưới ánh sáng phản lại của đèn hành lang, bộ quần áo ngủ của Âu Dương Mộng Duyệt lại xuyên thấu, ngực cô ngoài bộ quần áo ngủ thì không hề mặc áo lót, lộ ra khá rõ.
Âu Dương Mộng Duyệt cúi đấu xuống, mặt đỏ phừng phừng, cô vừa rồi chỉ để ý tới mức kín đáo của bộ quần áo chứ quên mất là dưới lớp quần áo chẳng còn cái gì nữa.
Anh vừa nhì xuống, cô bất giác xấu hổ giơ tay lên che, ánh mắt Quý Thiên tứ lại càng sâu sắc, anh quay người, giọng khàn xuống nói với cô: “Em ngủ sớm đi, chúc em ngủ ngon.” Nói xong, anh sải bước xuống lầu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...