Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Nhưng trong nụ cười của Âu Dương Bộ Vinh ít nhiều vẫn có sự lo lắng. Lúc này, ông ta nhìn thấy con gái mình ở cùng Quý Thiên Tứ, vui vẻ hạnh phúc biết bao, bóng lưng cô tràn đầy sức sống, giống hệt như một cô công chúa đích thực vậy.

Quý An Ninh và Cung Vũ Trạch ra ngoài trước, Cung Vũ Trạch chuẩn bị dẫn cô rời khỏi đó, ra ngoài hóng gió.

Cung Vũ Trạch nắm tay Quý An Ninh đi đến trước mặt Âu Dương Bộ Vinh, nói một câu rồi đi trước, Âu Dương Bộ Vinh cũng không giữ họ lại mà chỉ nói với họ: “Đi đi! Về nghỉ ngơi sớm chút nhé.”

“Ba, người cũng về sớm chút nhé.” Quý An Ninh cúi người xuống nói với ông ấy.

Trong mắt Âu Dương Bộ Vinh tràn đầy niềm vui, ông gật đầu: “Được, ba nhớ rồi.”

Cung Vũ Trạch nắm tay Quý An Ninh rời đi. Trong sàn nhảy, lúc Âu Dương Mộng Duyệt đang xoay tròn, vô ý bị người ta đụng một cái. Cơ thể cô lập tức lảo đảo, cả người ngã nhào vào trong lòng Quý Thiên Tứ.

Cánh tay cường tráng của Quý Thiên Tứ kéo một cái, ôm cô vào trong lòng, hai người họ ôm lấy nhau thật chặt.

Mà lúc này, âm nhạc lại trở lên mập mờ, những vũ khúc chậm rãi cuối cùng vang lên, bóng người trên sàn nhảy gối lên nhau, còn bọn họ lại đang đứng ở vị trí trung tâm. Vào giờ khắc đó, ôm như vậy nhưng cũng không khiến người khác chú ý đến.

Lúc này, Âu Dương Mộng Duyệt vốn nên lùi một bước, tiếp tục nhảy nhưng cô không làm vậy. Cô cứ mặc bản thân mình duy trì tư thế đó, gắt gao ôm lấy tấm lưng Quý Thiên Tứ, khôn mặt nhỏ áp vào lồng ngực hắn, không muốn động đậy chút nào.

Trống ngực Quý Thiên Tứ không ngừng đập mạnh, hắn gần như mất kiểm soát vì người con gái trong lòng.


“Âu Dương tiểu thư...” Hắn trầm giọng gọi cô một câu.

Âu Dương Mộng Duyệt thì thầm lên tiếng: “Gọi em là Mộng Duyệt đi.”

Hô hấp của Quý Thiên Dịch nóng rực, hắn vẫn thử duỗi tay đẩy cô ra một chút, nhưng Âu Dương Mộng Duyệt không chịu, hắn đẩy một chút, cô lại càng ôm chặt hơn.

Quý Thiên Tứ có chút bất lực thở dài một hơi. Lúc hắn cảm nhận được có ánh mắt nhìn về phía này bắt nguồn từ nơi mà Âu Dương Bộ Vinh đang đứng, hắn vẫn kiên định đẩy người con gái trong lòng ra, đưa tay nắm lấy cánh tay cô, dẫn cô rời khỏi sàn nhảy rồi kéo cô đến phía sau một cây cột ít người bên cạnh.

Âu Dương Mộng Duyệt hơi giật mình nhìn hắn, không có sự che chắn của sàn nhảy. Lúc này, biểu cảm của hai người họ đều trở lên rõ nét.

“Tôi phải đi rồi.” Quý Thiên Tứ lùi ra sau một bước, vẻ mặt khôi phục lại sự bình tĩnh như lúc trước.

“Đừng đi.” Âu Dương Mộng Duyệt đưa tay nắm lấy cánh tay hắn: “Ở lại với em thêm chút nữa đi.”

“Người nhà em không thích em ở cùng tôi. Vì vậy chúng ta vẫn nên duy trì khoảng cách thì tốt hơn.” Quý Thiên Dịch nói xong, rút cánh tay đang bị cô nắm ra rồi xoay người rời đi.

Phía sau, Âu Dương Mộng Duyệt hoảng loạn mất vài giây, cô nhấc váy lên, đuổi theo hướng hắn vừa đi.

Quý Thiên Tứ vừa ra tới cửa, liền nghe thấy phía sau có tiếng giày cao gót đang vội vàng đuổi theo, hắn chợt quay đầu lại, Âu Dương Mộng Duyệt đã đứng vững phía sau hắn rồi.


Quý Thiên Tứ khẽ thở dài một hơi: “Đừng đi theo tôi.”

“Em cứ đi theo anh đó.” Âu Dương Mộng Duyệt nói xong thì nhìn thấy một người quản lý, cô gọi hắn: “Kiệt Khắc, bảo với ba tôi, tôi đi trước nhé.”

Dứt lời, cô tiến lên phía trước, nắm lấy cánh tay Quý Thiên Tứ rồi kéo hắn ra khỏi cửa.

Quý Thiên Tứ hơi giật mình, hắn cứ bị Âu Dương Mộng Duyệt kéo cánh tay đến trước thang máy như vậy.

“Em muốn làm gì?” Quý Thiên Tứ không hiểu nheo mắt nhìn cô.

“Bỏ trốn cùng anh.” Âu Dương Mộng Duyệt nhướng mắt, nhìn hắn với vẻ đắc ý.

Quý Thiên Tứ không khỏi phiền muộn nhìn chằm chằm cô với vẻ bất lực: “Ba em biết sẽ tức giận đó.”

“Ba em sẽ không nổi giận đâu, nhưng ông em thì có thể đó.” Âu Dương Mộng Duyệt nói xong, thở dài một tiếng: “Nhưng em có thể làm gì chứ? Em thích anh mất rồi!”

Câu nói có vẻ rất bất lực đó khiến đáy lòng Quý Thiên Tứ rung động, hắn nhìn cô gái có khuôn mặt bướng bỉnh trước mặt, có cảm giác lồng ngực nặng trĩu như bị đá đè. Giờ phút này, hắn không biết nên làm gì với cô!


“Âu Dương...”

“Gọi tên em đi, em thích anh gọi tên em.”

“Em bắt đầu thích tôi... từ khi nào?” Giọng nói của Quý Thiên Tứ cũng khàn khàn hơn vài phần.

Âu Dương Mộng Duyệt trừng mắt nhìn, nghiêm túc suy nghĩ một chút. Cuối cùng, cô mím môi, mỉm cười rồi lắc đầu: “Không biết, dù sao... em vẫn luôn nhớ tới anh.”

Bấy giờ, cửa thang máy mở ra, Quý Thiên Tứ nhìn cửa thang máy, trên cánh tay hắn vẫn còn đôi bàn tay cố chấp của Âu Dương Mộng Duyệt. Cửa thang máy chờ một lát rồi lại tự động đóng vào, Quý Thiên Tứ chợt dùng bàn tay to chặn lại.

Cửa thang máy lại mở ra ngay lập tức, giây tiếp theo, Quý Thiên Tứ kéo Âu Dương Mộng Duyệt đi vào. Âu Dương Mộng Duyệt lộc cộc bước vào. Bởi giày cao gót của cô không vững nên cả nửa thân trên đè lên lồng ngực Quý Thiên Tứ. Quý Thiên Tứ dựa lưng vào tường của thang máy, hai người họ cứ dây dưa ám muội như vậy, một người ngửa đầu, một người cúi đầu, hai bờ môi chỉ cách nhau nửa đốt tay.

Âu Dương Mộng Duyệt giật mình tới mức cánh môi đỏ mọng khẽ mấp máy, Quý Thiên Tứ dùng cánh tay cường tráng ôm lấy cô, khàn giọng nói: “Em không sao chứ?”

“Không sao ạ.” Âu Dương Mộng Duyệt từ từ chống bàn tay vào lồng ngực săn chắc của hắn để đứng thẳng lên. Sau đó cô mới thấy mình và hắn đang trong thang máy, cô liền biết, đêm nay cô có thể ra ngoài cùng hắn rồi.

Đến đâu cũng được, khoảng thời gian kế tiếp, cô chỉ muốn được ở cùng hắn thôi.

Cửa thang máy mở ra ‘ting’ một tiếng, cánh tay nhỏ của Âu Dương Mộng Duyệt cuống quýt quấn lấy cánh tay hắn như thể sợ hắn sẽ bỏ rơi cô vậy. Quý Thiên Tứ cảm thấy hơi nực cười liếc cô một cái, nhưng vẫn để vậy mà kéo cô ra ngoài.

“Em muốn đi đâu?” Quý Thiên Tứ hỏi.

“Em cũng không biết, đi đâu cũng được.” Âu Dương Mộng Duyệt tỏ vẻ không quan trọng, hiện giờ cũng chưa được coi là muộn.


Quý Thiên Tứ suy nghĩ một chút rồi nói: “Tôi vẫn chưa ăn tối, đi ăn chút gì đó với tôi nhé!”

“Được ạ! Em biết một con phố, đồ ăn ở đó vô cùng ngon.”

Quý Thiên Tư nhìn cô một cái: “Em mặc lễ phục dạ hội như vậy, không hợp đến mấy nơi đông người.”

Âu Dương Mộng Duyệt ‘ồ’ một tiếng: “Có một nhà hàng trên không, cảnh đêm rất tuyệt, chúng ta tới đó đi.”

“Ừ!” Quý Thiên Tứ không có ý kiến. Lúc này, có một người bảo vệ rất biết điều lái xe của Âu Dương Mộng Duyệt đến. Âu Dương Mộng Duyệt đưa thìa khóa cho Quý Thiên Tứ: “Anh lái xe đi.”

Quý Thiên Tứ nhận lấy, hai người lên xe rồi rời đi.

Phòng tiệc trên ban công tầng mười, Âu Dương Bộ Vinh đứng trên ban công, nhìn chiếc xe đang đi xa kia, ông ta lại thở dài phiền muộn một hơi. Xem ra, mọi thứ đều vượt ra khỏi dự liệu của ông rồi, người mà Tiểu Duyệt thích lại là Quý Thiên Tứ.

Vì sao cứ là người nhà họ Quý chứ?

Âu Dương Bộ Vinh nhìn bóng đêm, trong đầu tua lại những ký ức đã qua. Ông nhớ lại thời ông còn trẻ, khi ấy ông ngây thơ đơn thuần chỉ muốn yêu một người. Cuối cùng đoạn tình cảm đ ó lại vỡ vụn.

Hôm nay, con gái cũng bước theo gót chân ông, cũng yêu người nhà họ Quý. Tại sao vậy? Người của gia tộc Âu Dương sao cứ không chạy thoát khỏi chuyện này vậy?

Hiện tại, Âu Dương Bộ Vinh quả thực không biết phải nói chuyện này với ba ông như thế nào? Nếu như để ba ông biết, người Tiểu Duyệt thích là Quý Thiên Tứ. Người có khả năng sẽ thừa kế một nửa tài sản của gia tộc Âu Dương trong tương lai lại là người nhà họ Quý thì ba ông nhất định không đồng ý.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui