Chiều hoàng hôn ở nơi chân trời ánh lên một tia sáng còn đọng lại, thoáng qua vài phút, tia sáng đó đã bị bầu trời đen tối bao trùm lại, buổi tối đến rồi.
Ánh đèn neon đang chiếu sáng, dòng người trên đường chen chúc, xe của Quý Thiên Tứ đi giữa dòng người trôi chảy, vốn dĩ là con đường thoáng đãng, nhưng khi chạy đến một con đường tập trung nhiều xe, đột nhiên xếp hàng dài, chỉ thấy con đường đó bị kẹt cứng không di chuyển được.
Toàn bộ người đều đoán, chắc chắn phía trước xảy ra tai nạn giao thông rồi, hoặc là đã xảy ra sự kiện quan trọng nào đó.
Dòng xe di chuyển cực kì chậm chạp, dường như mười mấy phút mới dịch chuyển được vài trăm mét, Quý Thiên Tứ cầm điện thoại lên xem, đây là chiếc xe của khách sạn, không có kèm cục sạc pin, lúc này, rời bảy giờ, chỉ còn năm phút nữa.
Quý Thiên Tứ bực bội nhìn đồng hồ, trong đầu là giọng nói khao khát của Âu Dương Mộng Duyệt, bảy giờ đến rồi, cô đang đợi anh.
Sau lưng có không ít còi xe vang lên inh ỏi, tu dưỡng của Quý Thiên Tứ vẫn còn đang kiềm chế, nhưng trong lòng đang nôn nóng cực kì, anh nhìn tình cảnh kẹt xe vô tận, giờ này ngoại trừ bị kẹt ở đây, cho dù có đi bộ ở con đường bên cạnh, thì những con đường đó cũng đang bị kẹt, không thể nào di chuyển được.
Quý Thiên Tứ chỉ còn cách ngồi chờ nhẫn nại, đợi dòng xe phía trước được sơ tản.
Trong buổi tiệc, dường như khách mời đã đến đông đủ, Âu Dương Bộ Vinh đang tiếp mấy vị quan viên chức chính phủ, Cung Vũ Trạch thì đang bị bao vây bởi những ông trùm kinh doanh, Quý An Ninh vào phòng nghỉ tìm Âu Dương Mộng Duyệt, Âu Dương Mộng Duyệt có chút thất vọng ngồi trên ghế sofa, nhìn vào điện thoại.
“Sao vậy?” Quý An Ninh đến ngồi bên cạnh cô, lo lắng hỏi.
Âu Dương Mộng Duyệt cất điện thoại vào trong túi xách, cô ngẩng lên lắc đầu mỉm cười, “Không có gì!”
“Chúng ta đi ra thôi, khách khứa đã đến đầy đủ rồi.” Quý An Ninh nắm tay cô, cũng nhớ đến lời dặn dò của ông nội và cha, hi vọng tối nay Âu Dương Mộng Duyệt có thể lựa chọn được một thanh niên trai tráng mà cô yêu thích.
“Được.” Âu Dương Mộng Duyệt như đã quyết tâm, đứng dậy, ngay lúc nãy, thời gian đã là bảy giờ năm phút, cô lại không kìm chế gọi số điện thoại của Quý Thiên Tứ, trả lời lại, là khóa máy của đối phương.
Trái tim của Âu Dương Mộng Duyệt rơi xuống vực thẵm, thì ra là anh đã gạt cô? Anh sẽ không xuất hiện trong bữa tiệc, thậm chí, anh còn khóa máy.
Từ khi cô gọi điện cho anh đến giờ, anh có thời gian hai tiếng để đến đây, khoảng cách từ khách sạn anh ở tới chỗ này, không đến lộ trình một tiếng đồng hồ, nhưng bây giờ, đã hai tiếng trôi qua, anh vẫn chưa đến, có nghĩa là, anh thật sự không đến rồi.
Quý An Ninh và Âu Dương Mộng Duyệt đi ra, Âu Dương Bộ Vinh đang trò chuyện với một thanh niên thành đạt trong giới chính trị, ông nhìn người đàn ông này khí khái phi thường, ăn nói hài hước, bèn vẫy Âu Dương Mộng Duyệt, “Tiểu Duyệt, đến chỗ của cha đây.”
Quý An Ninh mím môi cười, đẩy cô một phát, “Đi đi!”
Âu Dương Mộng Duyệt chỉnh đốn tinh thần, cầm một ly rượu trái cây đi đến bên cạnh cha, không cần Âu Dương Bộ Vinh lên tiếng, vị thiếu gia trẻ tuổi phong độ ngời ngời của giới chính trị chào hỏi cô, “Hi, chào cô, Âu Dương tiểu thư.”
“Chào anh.” Âu Dương Mộng Duyệt lễ phép chào hỏi.
“Mộng Duyệt, lúc nãy ta nói chuyện với Trình thiếu gia, hai người học chung trường đó! Anh ta học cao hơn con ba lớp, cũng thật có duyên với nhau quá mà.” Âu Dương Bộ Vinh cười ha hả.
“Vậy con phải gọi Âu Dương tiểu thư một tiếng sư muội rồi, em có thể gọi anh là sư huynh, như vậy chẳng phải thân thiết hơn sao.”
Âu Dương Mộng Duyệt mỉm cười, Âu Dương Bộ Vinh lại gặp một người bạn già, nói với Âu Dương Mộng Duyệt, “Tiểu Duyệt, con tiếp chuyện với sư huynh của con nhé, cha đi chào hỏi người bạn cũ chút.”
Dứt lời, thuận tiện trao Âu Dương Mộng Duyệt cho Trình thiếu gia, Âu Dương Mộng Duyệt có chút ngại ngùng, nhưng ánh mắt của Trình thiếu gia có chút hứng thú đánh giá cô, tràn đầy vẻ yêu thích.
Cách đó không xa, Quý An Ninh ở bên cạnh Cung Vũ Trạch, một cặp trai xinh gái đẹp, khiến trai gái xung quanh ngưỡng mộ cực kì.
Trong sảnh tiệc, bầu không khí thật náo nhiệt.
Trên con đường, xe của Quý Thiên Tứ cuối cùng cũng di chuyển đến nơi xảy ra sự cố, quả nhiên xảy ra một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng, một chiếc xe chở hàng nằm ngang trên con đường, cản trở giao thông của hai bên làn đường, vốn dĩ con đường bốn chiều qua lại, bây giờ chỉ có thể lưu thông một bên, cho nên, mới gây kẹt xe hàng dài.
Xe của Quý Thiên Tứ lái ra khỏi khu vực này, liền tăng tốc đi vào một con đường khác, điện thoại của anh không còn pin, còn đồng hồ trên tay hiển thị đã bảy giờ bốn mươi, anh đã đến trễ.
Dường như có một niềm tin đang thúc đẩy anh, chân đạp phanh ga mạnh lên, anh muốn chạy lẹ đến bữa tiệc, không muốn làm cô gái ấy thất vọng.
Chuyện gia tộc Âu Dương có hai cô con gái, được thông báo đến cho các quan khách biết, chỉ là một trong hai hoa đã có chủ, và đối phương có thân phận cao quý không thể nào diễn tả là đại thiếu gia của nhà họ Cung, vậy thì, nhị tiểu thư xinh đẹp thu hút còn lại, càng trở nên nổi bật và nhiều người tranh giành.
Ngoại trừ Trình thiếu gia có cơ hội may mắn được trò chuyện với cô, bên cạnh cũng có một vài thanh niên vừa trò chuyện, vừa âm thầm chú ý đến Âu Dương Mộng Duyệt, tối nay cô thực sự rất xinh đẹp.
Cung Vũ Trạch và Quý An Ninh lựa chọn một lan can ít người đứng hóng gió, công việc tiếp khách, Quý An Ninh không thích cho lắm, Cung Vũ Trạch cũng không có nhiều hứng thú, bình thường ở nơi anh xuất hiện, không cần anh chủ động kiếm người trò chuyện, tự động anh sẽ trở thành tâm điểm của mọi người.
Cho nên, những trường hợp được bợ đít như thế, đối với anh, chả có ý nghĩa gì cả.
Nếu như hôm nay không phải là bữa tiệc của gia tộc Âu Dương, anh sẽ không đến tham dự đâu.
Bãi giữ xe ở dưới lầu, xe của Quý Thiên Tứ đậu ở một nơi trống trải, anh cầm điện thoại sải bước đến đại sảnh của khách sạn.
“Vị tiên sinh này, xin hỏi anh tìm ai? Hôm nay chủ tiệc ở đây bày mời bữa tiệc riêng tư.”
“Tôi tên Quý Thiên Tứ, là khách mời của Âu Dương tiểu thư.” Quý Thiên Tứ trầm giọng trả lời.
“Vâng! Quý tiên sinh, anh đến rồi, xin mời vào trong, sảnh tiệc ở trên lầu mười.” Nhân viên phục vụ lập tức mời vào, bởi vì anh đã được Âu Dương Mộng Duyệt dặn dò trước đó.
Quý Thiên Tứ gật đầu, sải bước dài về phía thang máy, đứng đây đợi thang máy, anh lại nhìn đồng hồ thêm một lần nữa, bảy giờ năm mươi lăm, anh chưa bao giờ biết thời gian trôi qua nhanh như thế, anh thực mong muốn thời gian được quay trở lại một tiếng trước đó.
Nhưng mà đến trễ rồi, vẫn trễ thôi.
Trong sảnh tiệc, Âu Dương Mộng Duyệt vẫn đang trò chuyện cùng Trình thiếu gia, do kĩ năng giao tiếp của Trình Dương rất tốt, khiến Âu Dương Mộng Duyệt và anh nói xong chuyện này sang chuyện khác, vả lại là bạn cùng trường, nên nói nhiều về những chuyện vặt trong trường, mới phát hiện, thì ra thầy giáo cũng cùng chung một người.
Lúc này chủ đề nói chuyện càng lúc càng nhiều, bởi vì trong lòng mang nỗi thất vọng của Âu Dương Mộng Duyệt, nhiều khi thất thần không tập trung, nhưng Trình Dương rất nhẫn nại và không trách sự thất thần của cô, tìm kiếm chủ đề cô thích để được ở bên cạnh cô suốt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...