“Âu Dương tiểu thư, tôi nói rất rõ ràng, cô không cần phải thích tôi đâu.” Giọng nói của Quý Thiên Tứ lạnh nhạt đi mấy phần.
Âu Dương Mộng Duyệt đột nhiên thút thít ở đầu dây bên kia, dường như đang khóc, trái tim của Quý Thiên Tứ rung động mạnh, anh nhắm chặt mắt nói, “Tại sao cô khóc?”
Âu Dương Mộng Duyệt cũng không biết tại sao, cảm giác thật thất vọng, rất đau lòng, đau lòng đến nỗi khiến cô không kìm nén được nước mắt, liền khóc ra tiếng.
Từ nhỏ đến lớn, cô chưa bao giờ yếu đuối như lúc này, bây giờ, chỉ vì một câu nói của anh, mà trái tim cô cảm thấy thật uất ức, thật đau lòng.
Âu Dương Mộng Duyệt không có trả lời anh, tiếp tục thút thít ở đầu dây bên kia, thật thương tâm quá đi.
“Âu Dương tiểu thư, đừng khóc nữa...”
Tiếp tục thút thít.
“Âu Dương Mộng Duyệt... Mộng Duyệt? Đừng khóc nữa.” Câu cuối cùng của Quý Thiên Tứ, không còn gọi kèm họ nữa, trong giọng điệu xen lẫn lời giải thích.
“Anh có đến không?” Âu Dương Mộng Duyệt nói xen lẫn tiếng khóc, hỏi anh.
“Đừng khóc nữa...”
“Rốt cuộc anh có đến hay không? Anh không đến, em sẽ khóc tiếp...” Âu Dương Mộng Duyệt uy hiếp anh như một đứa trẻ.
“Anh không đến!” Quý Thiên Tứ thấp giọng đáp.
Đầu dây bên kia lại là tiếng khóc mãnh liệt hơn của Âu Dương Mộng Duyệt, khuôn mặt điển trai của Quý Thiên Tứ lộ ra vẻ hoang mang, dường như anh đã thỏa hiệp, “Được, anh đến, em đừng khóc nữa.”
“Thật không? Anh sẽ đến thật chứ?” Đầu dây bên kia giọng nói của Âu Dương Mộng Duyệt lập tức trở nên vui mừng.
“Đến.” Quý Thiên Tứ cảm thấy cạn lời với sự uy hiếp này.
Bên kia Âu Dương Mộng Duyệt cười phì một tiếng, một giây từ khóc thành cười, “Vậy là hứa rồi đó nha, anh nhất định phải đến đó, nếu anh không đến, em sẽ tức giận đó.”
Giọng nói của Quý Thiên Tứ nghiêm túc, “Sau này đừng có con nít như thế nữa.”
“Được, em không nhõng nhẽo nữa.” Âu Dương Mộng Duyệt giống như một đứa trẻ ngoan ngoãn, sau đó, lại nhắc nhở một tiếng, “Trước bảy giờ tối, anh nhất định phải xuất hiện nha... bảy giờ đó nha! Em sẽ ở sảnh tiệc đợi anh.”
“Đến nhanh nhất có thể.” Quý Thiên Tứ đáp.
“Được rồi! Anh đến thì em vui rồi.” Âu Dương Mộng Duyệt cũng không yêu cầu bá đạo nữa, cô có chút xấu hổ chống mặt lên, “Được rồi, vậy em cúp máy đây.”
Dứt lời, cô cúp máy, cô đến ngồi trước bàn trang điểm, bởi vì chảy nhiều nước mắt, lớp trang điểm có chút lòe loẹt, cô phải nhanh chóng dặm lại, mới mất đi sự mong chờ, bây giờ nó lại trở về.
Quý An Ninh và Cung Vũ Trạch ngồi ở đại sảnh, sức khỏe của ông cụ Âu Dương không được tốt, giống những bữa tiệc như thế ông đã sớm không tham dự từ mấy năm trước rồi, cho nên, tối nay tham gia chỉ có Âu Dương Bộ Vinh.
“Vũ Trạch, An Ninh, có một việc muốn nhờ vả hai con, cả hai đều là người trẻ tuổi, dẫn dắt Mộng Duyệt làm quen với các thanh niên trai tráng, tuổi tác của Mộng Duyệt không còn nhỏ nữa, ta và ông nội hi vọng nó nhanh chóng tìm được một nửa còn lại.” Bộ Vinh dặn dò hai người họ.
Ông cụ Âu Dương ngồi bên cạnh gật đầu, “Đúng vậy, sớm định sẵn, thì chúng tôi cũng an tâm mấy phần.”
Quý An Ninh hơi sững người, thì ra bữa yến tiệc tối nay, là buổi xem mắt cho em gái chăng!
“Mộng Duyệt có biết mọi người đang xem mắt cho em ấy không?” Quý An Ninh tò mò nhìn hỏi ông nội và cha.
“Chúng tôi chưa dám nói rõ, sợ nó phản cảm, nhưng mà, tụi con đều là người đồng trang lứa, dễ dàng chơi chung, hai người hãy ở bên cạnh nó giao lưu nhiều chút với thanh niên trẻ tuổi.”
Trong mắt Cung Vũ Trạch lóe lên ý cười, trong lòng của Âu Dương Mộng Duyệt đã có người yêu thích, trong bữa tiệc tối nay những thanh niên đó không có cơ hội rồi, chỉ đáng tiếc là người đó không tham dự.
“Được, con và An Ninh sẽ lưu ý.”
“Được, đừng nói với Tiểu Duyệt, hai con phải tự nhiên chút.”
Âu Dương Mộng Duyệt đã dặm phấn xong xuôi, khuôn mặt tươi sáng đi xuống dưới nhà, lúc này, cũng chuẩn bị xuất phát, Âu Dương Mộng Duyệt và cha ngồi cùng một chiếc xe, Cung Vũ Trạch dắt theo Quý An Ninh, khách sạn tổ chức bữa tiệc cách nhà Âu Dương ở một nơi không xa.
Ở một khách sạn khác, vốn dĩ quyết định không đi của Quý Thiên Tứ, lúc này sửa soạn mặc một bộ vest nghiêm chỉnh, anh giơ đồng hồ lên nhìn, sáu giờ tối, từ chỗ anh đến chỗ tổ chức tiệc, nếu không kẹt xe, cần khoảng nửa tiếng đồng hồ, nếu kẹt xe, sẽ bị trễ.
Anh thật sự không có dự định đến đó, anh lái một chiếc xe rời khỏi khách sạn, đi thẳng đến chỗ yến tiệc.
Khách sạn tổ chức yến tiệc, Âu Dương Bộ Vinh sắp xếp người, trang hoàng đại sảnh khiến bữa tiệc trở nên cực kì hoành tráng, lễ tân tiếp khách xinh đẹp, những vị khách liên tục đến nơi được sắp xếp ổn thỏa chỗ ngồi.
Sau khi Âu Dương Mộng Duyệt đi vào, liền trốn vào phòng nghỉ ngơi, lúc bấy giờ, cô để cha giới thiệu Quý An Ninh với khách khứa, cô cũng chả muốn đi tiếp khách, trên thực tế, tiệc tối nay cô chỉ muốn gặp một người thôi.
Âu Dương Bộ Vinh vừa vào cửa đã hòa vào dòng người trò chuyện, và có một vài người tinh mắt phát hiện ra Cung Vũ Trạch, liền ngạc nhiên hỏi, “Vị này là?”
Âu Dương Bộ Vinh lập tức vỗ vai của Cung Vũ Trạch, “Vị này có lẽ mọi người đã nghe danh qua rồi, đại thiếu gia của tập đoàn Cung Thị.”
“Đâu phải chỉ nghe danh không đâu, nó quả thật như sét đánh nghe tai vậy.” Một vị trong số đó giơ tay ra, “Cung thiếu gia, nghe danh đã lâu, rất vui được gặp mặt...”
“Chào ông.” Cung Vũ Trạch mỉm cười gật đầu, lễ phép đối đáp.
“Bạn tiệc của Cung thiếu gia tối nay thật xinh đẹp động lòng người.” Cũng có người chú ý đến cô gái đứng bên cạnh anh.
Âu Dương Bộ Vinh liền tươi cười, nghiêm túc giới thiệu, “Tôi xin được giới thiệu con gái lớn của tôi, tên là An Ninh.”
“Ý! Bộ Vinh, ông đào đâu ra một cô con gái xinh đẹp như thế kia chứ?” Có người kinh ngạc hỏi.
Quý An Ninh hòa giải nỗi ngượng ngùng của cha, cô mỉm cười nói, “Con sống ở nước ngoài, rất ít khi về nước, nên mọi người đều không quen biết con, chào các chú ạ.”
Tiếng xưng hô này, giọng nói ngọt ngào của cô bỗng nhiên khiến những người đàn ông lớn tuổi cảm thấy rất vui tai, trong mắt của Âu Dương Bộ Vinh tràn đầy vẻ sủng ái.
“Đồng thời, An Ninh không chỉ là bạn tiệc của con, cô ấy còn là vị hôn thê của con.” Cung Vũ Trạch giơ tay ra ôm, tuyên bố.
Lúc này, ánh mắt của mọi người đều sững lại, cái gì, gia tộc Âu Dương đã là một gia tộc lớn trong giới kinh doanh rồi, bây giờ còn trở thành sui gia với nhà họ Cung, vậy sau này, sự nghiệp của gia tộc Âu Dương chẳng phải sẽ thăng tiến lên một tầm cao mới sao.
Hiện giờ, trong lòng tất cả mọi người đều đang suy nghĩ về một việc, phải nhanh chóng kết nối mối quan hệ với Âu Dương Bộ Vinh, vinh hoa phú quý sau này, còn có thể được tiếp tay một phen.
Âu Dương Bộ Vinh nhìn thấy trong lòng mọi người nảy sinh ra hứng thú với người đàn ông trẻ tuổi này, quay đầu lại, không thấy Âu Dương Mộng Duyệt ở bên cạnh, ông bèn nói với Quý An Ninh, “Tiểu Duyệt đâu rồi?”
“Em ấy đi vào phòng nghỉ ngơi rồi, có lẽ đang dặm phấn son.” Quý An Ninh đáp.
Âu Dương Bộ Vinh không hỏi thêm gì nhiều nữa, ông hy vọng con gái sẽ xuất hiện thật xinh đẹp trước mặt những thanh niên trai tráng này.
Âu Dương Mộng Duyệt ngồi trong phòng nghỉ, cầm điện thoại lên nhìn thời gian, sáu giờ bốn mươi rồi, có phải anh sắp đến không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...