Tại cửa nhà Âu Dương, dừng lại một chiếc xe taxi, tài xế xe taxi ngay lập tức ngạc nhiên nhìn lại đằng sau một đôi nam nữ, sống trong một căn biệt thự như vậy, nghĩ thôi cũng biết sự giàu có như nào.
Nhà của gia tộc Âu Dương là dinh thự màu trắng khuôn viên sau giống như phương Tây, phong cách kiến trúc Châu Âu truyền thống, vườn cây được cắt tỉa cẩn thận, đằng trước là một đài phun nước khổng lồ, rất hùng vĩ.
Qúy Thiên Tứ đứng bên cạnh Âu Dương Mộng Duyệt, không xa phía sau, tiếng rú của một chiếc xe thể thao vọng tới, không lâu sau, Cung Vũ Trạch và Qúy An Ninh cũng xuống xe, vào lúc này, đó là cảnh hoàng hôn lặn xuống núi, đằng xa là một khoảng hoàng hôn màu đỏ rực rỡ, hai đôi nam nữ đứng trước khuôn viên màu trắng, khung cảnh này cho thêm một sự ấm áp khác nhau.
“Đi thôi! Cha của em có thể đang đợi mọi người.” Âu Dương Mộng Duyệt nói xong, đi đến bên cạnh của Quý An Ninh, đưa tay thân mật khoác vào tay, đưa cô ta đến lối cửa chính.
Qúy An Ninh mỉm cười với cô ta, nhìn lên ngôi nhà của người cha, trái tim đã sản sinh ra một khao khát. Vào lúc này, Âu Dương Bộ Vinh nghe thấy tiếng xe, đã từ sảnh lớn bước ra, nhìn thấy hai đôi đang bước vào, hai người đàn ông trẻ tuổi cùng hai cô con gái của ông ta, ông ta đột nhiên có một cảm giác lúng túng, cảm giác này, giống như ông ta đang chào đón hai cô con gái đã kết hôn về nhà.
Về Cung Vũ Trạch thì ông ta yên tâm, ánh mắt của ông ta tập chung mấy giây nhìn vào Qúy Thiên Tứ, ông ta đột nhiên trong lòng có một cái gì đó mong đợi, ông ta đối với nhà họ Qúy trong lòng luôn áy náy, nếu như... nếu như con gái và người nhà họ Qúy sống cùng nhau, vậy ân oán của hai nhà liệu có thể hóa giải?
Tuy nhiên, ý tưởng này của ông ta cũng chỉ có thể là trong suy nghĩ, có thể để cho người cha già bỏ qua oán hận của nhà họ Qúy, cho phép người của nhà họ Qúy bước vào nhà mình làm khách, đó đã là khoan dung lớn nhất của cha rồi. Ông ta nghĩ, cha tuyệt đối sẽ không để cô cháu gái yêu quý gả đến nhà họ Qúy.
Nghĩ đến Qúy Thiên Tứ luôn ở trong tay lão gia nhà họ Tứ trưởng thành, đối với gia tộc Âu Dương bản thân đã ôm trong lòng một sự thù hận, nếu ông ta tìm một nửa, chắc chắn sẽ không tìm người của nhà họ Qúy.
Hơn nữa để mà nói Qúy Thiên Tứ trưởng thành rất tuấn tú bất phàm, khí chất siêu việt, chắc chắn không thiếu con gái thích anh ta.
Qúy Thiên Tứ thấy ánh mắt của Âu Dương nhìn anh ta, anh ta tỏ ý lịch sự mà có một chút thờ ơ, nhìn ông ta.
“Cha, chúng con quay về rồi.” Âu Dương Mộng Duyệt nói xong, khoác tay Qúy An Ninh đi đến trước mặt ông ta, ánh mắt của Âu Dương Bộ Vinh kích động và vui mừng hỏi thăm Qúy An Ninh, “Con gái, quay về rồi à, đây là nhà của con sau này.”
Qúy An Ninh nhìn vào người cha đang ở gần gang tấc, môi của cô ta bắt đầu có một chút mở ra, muốn gọi ông ta, nhưng vì cô ta chưa bao giờ gọi chữ cha, nên thật khó để mở miệng.
Âu Dương Bộ Vinh nhìn thấu tâm trí cô ta, ông ta ngay lập tức nhìn cô ta đầy âu yếm, an ủi nói. “Không cần vội, cha sẽ đợi con thích ứng với cuộc sống mới.”
“Bác Âu Dương.” Cung Vũ Trạch chào hỏi ông ta.
“Cung thiếu gia...” Nói xong, Âu Dương Bộ Vinh ngay lập tức cười với chính mình “Không không, tôi nên gọi cậu là Vũ Trạch...”
“Vâng, cháu sẽ sớm là con rể của bác rồi, chỉ cần gọi tên cháu thôi ạ.” Cung Vũ Trạch sảng khóa nói.
Điều này làm cho khuôn mặt xinh đẹp của Qúy An Ninh đứng bên cạnh anh ta có một chút nóng nhẹ, bí mật liếc nhìn anh ta, Cung Vũ Trạch biết rằng cô ta sẽ có ý kiến, nên anh ta mỉm cười, quyến rũ rất dễ chịu.
Âu Dương Bộ Vinh chỉ là rất hạnh phúc mà thôi, nhưng khi ông ta nhìn Qúy Thiên Tứ, thể hiện rõ sự khách khí, “Qúy thiếu gia, mời vào trong.”
“Âu Dương Mộng Duyệt nhìn Qúy Thiên Tứ với ánh mắt rõ ràng, cô ta bỗng nhiên tự hỏi, đến khi nào cha mới gọi anh ta bằng tên vậy? mà không phải xưng hô như một người khách như này.
Âu Dương Bộ Vinh bước về phía trước mặt, có thể là một chút hứng thú, nhưng lồng ngực lại có chút nghẹt thở, chân của ông ta bước nhẹ không vững, đằng sau có hai giọng nói lo lắng đồng thanh cất lên.
“Cha...” Giọng của Qúy An Ninh.
“Cha...” Giọng của Âu Dương Mộng Duyệt.
Sau đó, cánh tay trái và cánh phải của Âu Dương Bộ Vinh được hai cô con gái đỡ lại, hốc mắt của ông ta dâng lên sự vui mừng yên tâm, ông ta vừa nghe thấy Qúy An Ninh gọi ông ta rồi.
Vừa rồi Qúy An Ninh cũng là trong lúc tình hình khẩn cấp, buộc miệng gọi ông ta, lúc này, sự lo lắng trong đôi mắt cô ta lộ ra. “Bác đã uống thuốc chưa?”
“Uống rồi, không sao, không cần lo lắng.” Âu Dương Bộ Vinh rất vui mừng, dần dần tinh thần bình tĩnh trở lại.
Đằng sau, sự lo lắng trong mắt của Qúy Thiên Tứ và Cung Vũ Trạch cũng biến mất.
Trong sảnh lớn, Âu Dương lão thái gia luôn ngồi trên sô pha đợi bọn họ quay về, đang ngồi trên chiếc ghế bành mà ông ta yêu thích, đôi tay đặt lên chiếc gậy ba toong mà ông ta thường ngày sử dụng để đi bộ, ánh mắt uy nghiêm nhìn mấy người đi vào.
Ánh mắt đầu tiên của ông ta là nhìn vào người con gái trẻ đang đỡ con trai mình, tiếng lòng trong ông ta rung lên, người con gái này quả nhiên là gien của họ nhà Qúy, bởi vì ngoại hình của cô ta với đại tiểu thư đã chết của họ nhà Qúy có vài điểm rất giống nhau, nhưng mà, càng nhìn kỹ hơn, lại giống năm phần với cháu gái của ông ta.
Qúy An Ninh nhìn ông già ngồi đó, trong lòng nghĩ, đây là ông nội của gia đình nhà Âu Dương, ông nôi của cô ta. Năm đó, ông ta và ông ngoại đã cùng nhau hết sức để ngăn cản tình cảm của cha và mẹ của mình, Qúy An Ninh cũng không thể trách ông ta, đây là do tiền bối của cả hai nhà cùng nhau đã uốn tạo ra một trận bi thương.
Âu Dương lão gia nhìn hai người đàn ông trẻ đi theo sau, nhưng ông ta nhìn là có thể phân biệt ra ai là Cung Vũ Trạch và Qúy Thiên Tứ, cả hai người đàn ông ngoại hình đều xuất sắc, phong thái bất phàm, so với những đứa trẻ nhà giàu, hơn rất nhiều về sự chín chắn và tháo vát.
Âu Dương Bộ Vinh giơ tay cầm vào tay của Qúy An Ninh, đi đến trước mặt của Âu Dương lão gia, nhìn cô ta nói, “An Ninh, đây là ông nội của con.” Một bên Âu Dương Mộng Nguyệt căng thẳng nhìn ông nội, kể cả Cung Vũ Trạch và Qúy Thiên Tứ bên cạnh thần kinh cũng đều căng thẳng, đã chuẩn bị ý tưởng nếu như lão thái gia này không nhận Qúy An Ninh, sẽ lập tức đưa cô ta rời đi.
Âu Dương lão gia thăm dò Qúy An Ninh, mà Qúy An Ninh cũng đang thăm dò ông ta, rốt cuộc xem có quan hệ máu mủ thân tình không, Âu Dương lão gia nhìn cô ta, đem theo là màu sắc thân thiện và nhẹ nhàng, ông ta gật gật đầu nói, “Cháu gái, cháu quay về là tốt rồi, ông rất chào đón con về với gia đình Âu Dương.”
Qúy An Ninh và ông ngọai đã sống với nhau ba năm, cô ta rất nhớ ông ngoại, lúc này, ông nội cũng tuổi tác như vậy ở trước mặt, nhìn mái tóc hoa dâm của ông ta, với dáng vẻ hiền hòa, khóe mắt cô nóng lên, liền gọi một tiếng, “Ông nội.”
Tim của Âu Dương Đoàn không kìm nén nổi một sự vui mừng, trải qua bao nhiêu năm hao mòn, số hận thù đó, đã trôi loãng ra, tiếp đó một tiếng ông nội từ Qúy An Ninh phát ra, nội tâm của Âu Dương Đoàn bị kích động.
Ông ta lại có thêm một cô cháu gái, từ trẻ đến già điều hối hận nhất, vụn vặt đơn giản chỉ là con cháu gia tộc, như hôn nay, còn có ân oán nào so với có được một người cháu ruột càng giá trị vui vẻ hơn chứ?
Âu Dương Đoàn ánh mắt từ thiện nhìn cô ta, Âu Dương Mộng Nguyệt bên cạnh lập tức vui mừng ôm chặt Qúy An Ninh, nhìn Âu Dương Đoàn nói, “Ông nội, cháu có thêm một người chị, cuộc đời này cháu có thêm một người thân!”
Âu Dương Đoàn cũng luôn luôn rất lo lắng, nếu như ông ta qua đời, con trai cũng năm mươi rồi, như vậy để lại một đứa cháu đơn độc một mình, như vậy sẽ cô đơn lắm, nhưng hôm nay, có chị em dựa vào nhau, sau này còn có thể giúp đỡ lẫn nhau, sự lo lắng của ông ra đã tiêu tan đi một nửa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...