Ở sân bay quốc tế, Âu Dương Mộng Duyệt giống như chạy nạn, bây giờ cô chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, cô chạy trốn khỏi một người, hình như người đó rất ghét cô, còn cô cũng sẽ cố gắng tránh xa anh ta.
Dì Hà nghe nói cô sắp về nước lập tức thu dọn căn biệt thự với tốc độ nhanh nhất, đợi Âu Dương Mộng Duyệt về tới nơi để thu dọn đồ đạc quan trọng sẽ cùng ra sân bay.
Lúc này, vé khoang hạng nhất đã mua xong, Âu Dương Mộng Duyệt vẻ mặt thất thần ngồi trong tiệm cà phê, cô gửi cho Quý Thiên Tứ một tin nhắn, chỉ là một câu rất đơn giản, tôi đang ở sân bay, sẽ đi ngay bây giờ, không làm phiền anh nữa.
Câu nói này gửi xong, Âu Dương Mộng Duyệt ngẫm nghĩ một lát rồi tắt máy, cô không muốn nhận bất cứ lời trả lời nào của Quý Thiên Tứ, có lẽ anh ta cũng sẽ không trả lời cô.
Quý Thiên Tứ đang ngồi trong nhà hàng, anh và phó tổng đang ăn cơm, điện thoại có chuông tin nhắn, anh đưa mắt nhìn, là tin nhắn của Âu Dương Mộng Duyệt gửi, anh như thể nhìn được sự phẫn nộ và quyết tâm rời đi của cô trong dòng tin nhắn này.
Anh biết rất rõ, anh đã làm tổn thương cô, nhưng anh không có cách nào để bù đắp, anh vốn định trả lời một câu nhưng lại đặt điện thoại xuống bàn, cố gắng không chạm vào nữa.
Đã làm tổn thương cô rồi còn trả lời gì nữa chứ, đều không có thành ý, thậm chí còn rất giả tạo. Cũng tốt, cô đi rồi, thế giới của anh lại trở nên yên tĩnh.
Ở một nhà hàng khác, Quý An Ninh và Cung Vũ Trạch cũng đang nói về một người, Âu Dương Mộng Duyệt.
Âu Dương Mộng Duyệt? Cung Vũ Trạch rất nhạy cảm với dòng họ Âu Dương này.
"Cô ấy cũng mang họ Âu Dương, là trợ lý của anh em, anh nói có trùng hợp không chứ?" Quý An Ninh cũng rất ngạc nhiên, thì ra bên cạnh cô cũng có người mang họ kép.
"Ồ, đúng rồi, em và Âu Dương tiểu thư này có vài nét giống nhau!" Quý An Ninh bổ sung thêm một câu.
Sắc mặt Cung Vũ Trạch vô cùng kinh ngạc: "Hai người nhìn giống nhau sao?"
"Giống, nếu không lần trước người phụ nữ mà Lam Doanh phái tới cũng không nhận nhầm cô ấy là em và tát cô ấy một cái."
Cung Vũ Trạch cảm thấy trong việc này có những điều đang kết nối lại với nhau. Anh lấy điện thoại lập tức gửi tin nhắn cho trợ lý Diệp Sâm, bảo anh ta xác nhận em Âu Dương Bộ Vinh có phải có một người con gái không, tên là gì.
Hai phút sau, chuông tin nhắn vang lên, Cung Vũ Trạch cầm điện thoại mở ra xem, Diệp Sâm trả lời rất dứt khoát, Âu Dương Bộ Vinh chỉ có một cô con gái, tên là Âu Dương Mộng Duyệt.
Cung Vũ Trạch trong lòng rất kinh ngạc, không ngờ, trợ lý mới của Quý Thiên Tứ chính là em gái cùng cha khác mẹ của Quý An Ninh.
Chả trách lại giống nhau như vậy.
"Anh đang nghĩ gì vậy?" Quý An Ninh nghiêng đầu hỏi anh.
"An Ninh, anh sắp nói cho em nghe một tin, nhưng em phải bình tĩnh đấy." Cung Vũ Trạch nghiêm túc nhìn cô.
Sắc mặt Quý An Ninh cũng trở nên nghiêm túc, cô chớp mắt: "Tin gì vậy?"
"Trợ lý của anh trai em Âu Dương Mộng Duyệt chính là con gái của ba em Âu Dương Bộ Vinh, cô ấy là chị em cùng cha khác mẹ với em." Cung Vũ Trạch nói tin này cho cô nghe.
Quý An Ninh vạn phần kinh ngạc nhìn anh, sửng sốt hỏi: "Anh... anh nói gì cơ? Thật sao?"
"Chính xác, anh đã nhờ trợ lý xác nhận rồi, Âu Dương Mộng Duyệt là con gái của Âu Dương Bộ Vinh." Cung Vũ Trạch nói xong nghĩ thầm, điều này Quý Thiên Tứ chắc chắn có biết, chỉ là anh không nói ra mà thôi.
Quý An Ninh ôm mặt, trong lòng vừa kích động vừa hưng phấn, đôi mắt sáng long lanh: "Thật sao? Cô ấy là em gái em? Cô ấy là em gái em sao?"
"Vũ Trạch, đi, chúng ta tới công ty anh em, em muốn gặp cô ấy." Quý An Ninh chỉ muốn gặp ngay Âu Dương Mộng Duyệt.
Cung Vũ Trạch thấy cô hào hứng như vậy liền mỉm cười, Quý An Ninh bước tới bên cạnh anh, chủ động khoác tay anh: "Mau lên, đi cùng em."
Cung Vũ Trạch giơ tay ôm cô đi ra khỏi nhà hàng.
Ở tập đoàn Quý Thị, Quý Thiên Tứ tâm trạng rối bời ngồi ở chỗ làm, hôm nay anh không hề có tâm trạng làm việc.
Trong đầu toàn là hình bóng của Âu Dương Mộng Duyệt, nụ cười của cô, và cả ánh sáng vỡ tan trong nụ cười đó sau khi bị anh đối xử lạnh lùng lúc trước, cô cố gắng kìm nén nước mắt, quay người bỏ đi.
Điều này khiến anh cảm thấy mình giống như một kẻ tội đồ, nhưng rõ ràng anh không cần phải cảm thấy tội lỗi như vậy, tại sao lại có cảm giác này, hơn nữa lại rất mãnh liệt?
Lúc này, điện thoại bên cạnh anh đổ chuông, tâm trạng anh trở nên căng thẳng, anh cầm lên nhìn, là Quý An Ninh, không hiểu sao, trên mặt anh thoáng chút hụt hẫng.
"Alo, An Ninh à!" Quý Thiên Tứ dịu dàng nghe điện thoại.
"Anh à, trợ lý Âu Dương Mộng Duyệt của anh có đó không?" Đầu dây bên kia Quý An Ninh hỏi gấp.
"Em tìm cô ấy có việc gì?" Quý Thiên Tứ hỏi.
"Em tìm cô ấy có việc, cô ấy có ở công ty không?"
"Cô ấy không ở công ty, sáng nay đã xin nghỉ việc ồi."
"Cái gì? Tại sao cô ấy nghỉ việc?"
"Anh cho cô ấy nghỉ việc."
"A, tại sao anh lại đuổi việc cô ấy?" Đầu bên kia Quý An Ninh càng ngạc nhiên hơn.
"Cô ấy không thích hợp làm trợ lý, An Ninh, em không sao chứ?" Quý Thiên Tứ quan tâm hỏi, chắc Cung Vũ Trạch đã nói với cô ấy về chuyện của ba cô.
"Tại sao lại không thích hợp? Anh, sao anh lại đuổi việc cô ấy? Anh có biết cô ấy là ai không?"
Quý Thiên Tứ hơi ngạc nhiên, nghe cô hỏi vậy, Quý Anh Ninh xem ra đã biết thân phận của Âu Dương Mộng Nguyệt.
"Anh biết, cô ấy là em gái cùng cha khác mẹ của em." Quý Thiên Tứ có phần mệt mỏi trả lời cô.
Lúc này Cung Vũ Trạch và Quý An Ninh vừa bước vào đại sảnh của tập đoàn Quý Thị, nghe thấy vậy cô ngạc nhiên đứng lại giữa đại sảnh, Cung Vũ Trạch nhìn vẻ mặt sửng sốt của cô, liền bước tới dắt tay cô nói: "Đi lên rồi nói."
"Anh, em đang ở công ty anh, em lên tìm anh." Quý An Ninh tâm trạng rối bời, cảm thấy anh mình biết mọi việc còn mình thì không biết gì.
Quý Thiên Tứ mệt mỏi ngồi trên ghế, rõ ràng hôm nay anh không làm gì cả nhưng cảm thấy rất nhọc lòng, anh đưa tay bóp trán, một lát sau, Quý An Ninh lo lắng đẩy cửa bước vào, sau lưng là Cung Vũ Trạch.
"Anh, anh có biết cô ấy đang ở đâu không?" Quý An Ninh sốt ruột hỏi.
"Cô ấy đi rồi."
"Cô ấy đi đâu?"
"Sân bay, chắc đã lên máy bay rồi." Quý Thiên Tứ vừa đã kiểm tra chuyến bay của cô, chuyến nhanh nhất đã cất cánh rồi.
Quý An Ninh thở dài, cuối cùng vẫn bỏ lỡ.
"Anh, tại sao trước đây anh không nói với em quan hệ của em và cô ấy?" Quý An Ninh rầu rĩ hỏi.
"An Ninh, đừng trách anh em, việc này không thể trách anh ấy." Cung Vũ Trạch khẽ vỗ vai cô. Quý An Ninh ngồi xuống sofa bên cạnh, cô ngẩng đầu lên, ánh mắt rớm lệ: "Anh, anh có thể nói hết toàn bộ mọi chuyện cho em nghe được không, em muốn biết tại sao ông không cho em đi tìm ba em."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...