Susan cũng thấy lạ, nhưng ông chủ đã nói thế, cô quay sang nói với Georgi, “Vậy chúng ta đi về thôi.”
Georgi vừa đi vài bước, quay đầu nhìn Âu Dương Mộng Duyệt, “Trưa tôi có thể qua thăm cô không?”
“Được, cảm ơn anh” Âu Dương Mộng Duyệt gật đầu.
Georgi và Susan bước ra đi về công ty. Quý Thiên Tứ đến bên cạnh cô, anh cầm lấy túi đá chườm mà Susan đặt bên cạnh. Âu Dương Mộng Duyệt nhận thấy hành động của anh, tròn mắt. Sau đó cảm giác má trái đang sưng vù của cô được chườm mát lạnh.
Anh ấy... anh ấy đích thân chườm đã cho mình ư?
“Cô định nói gì?”Quý Thiên Tứ nhìn cô một cách tỉ mỉ.
Âu Dương Mộng Duyệt nhớ tới lời nói xấu xa của người khi nãy, “Bà khi nãy nói khó nghe quá, cô ta dám nói mẹ của chị tôi là... gái đĩ. Nói bà ấy dụ dỗ chồng bà ta. Rõ ràng là nói năng hàm hồ.”
Quý Thiên Tứ nghe vậy sắc mặt thay đổi, “Bà ta còn nói gì nữa.”
“Nói đến gặp cô ấy để tính sổ, còn nói trên người chị An Ninh có dòng máu của một đứa con hoang.. Điều này rốt cuộc là như thế nào’ Âu Dương Mộng Duyệt nói với giọng tức giận.
Ánh mắt Quý Thiên Tứ đầy phẫn nộ, anh có dự cảm, người đàn bà này tới công ty gây chuyện, chắc chắn là do có người sai khiến. Còn ai sai khiến, có lẽ anh đã biết rõ.
“Đừng nghe những lời nói hàm hồ đó. Mẹ của An Ninh đã qua đời khi mới sinh cô ấy được 3 tháng. Người chăm sóc cô đến lớn là mẹ nuôi. Mẹ nuôi của cô ấy cũng đã qua đời rồi.”
Sự khó hiểu của Âu Dương Mộng Duyệt đã được giải đáp, thì ra là mẹ nuôi. Chẳng lẽ người dàn bà kia khi nãy chửi rủa mẹ nuôi của cô ấy.
“Đáng ghét quá, bà ta sẽ bị báo ứng.” Âu Dương Mộng Duyệt thấy bất bình.
Quý Thiên Tứ đang chườm đá cũng dừng tay lại một lát rồi mới tiếp tục, động tác cẩn thận hơn trước.
Chườm một lát, Âu Dương Mộng Duyệt thấy đỡ đau hơn nhiều. Chỉ là cô ngại không dám gặp người khác. Y tá tới rút kim cho cô, bác sỹ tới kiểm tra màng nhĩ. Lúc này cô đã nghe được bình thường nên không có vấn đề gì.
“Tiểu thư, có thể xuất viện rồi. Về nhà tiếp tục chườm đá, ngày mai sẽ hết sưng.”
“Cảm ơn bác sỹ.” Âu Dương Mộng Duyệt gật đầu. Lúc cô xuống giường, do ngồi quá lâu, lại đau đầu lên cô hơi lảo đảo, đưa tay bám vào đúng cánh tay của Quý Thiên Tứ.
Cô nhận thấy mình đang cầm vào tay anh nên nhanh chóng rút tay về. Cô đi giầy cao gót vào rồi đứng dậy, lấy tay che bên má bị sưng.
“Tôi muốn đưa cô về nghỉ ngơi. Cô muốn nghỉ bao lâu cũng được.” Quý Thiên Tứ nói bình tĩnh.
“Không cần, tôi không muốn nghỉ, tôi muốn làm việc.’ Âu Dương Mộng Duyệt không muốn chậm trễ công việc.
“Lúc này, cô còn cố làm gì nữa.”
“Tôi không phải cố. Chỉ là sưng một tý mặt thôi, không ảnh hưởng tới công việc.”Âu Dương Mộng Duyệt không muốn về nghỉ ngơi.
Quý Thiên Tứ chau mày, nói như ra lệnh, “Tôi nói rồi, cô có thể về nghỉ ngơi.”
Âu Dương Mộng Duyệt cũng khá cứng đầu nên lắc đầu, “Không cần, chúng ta về công ty thôi!”
“Đây là cô từ chối đấy nhé, đừng nói tôi ngược đãi cô” Quý Thiên Tứ hừ nhẹ một tiếng rồi đẩy cửa. Khi anh đi vào bước, mới chợt nhớ cô ấy mới là người bị thương nên quay người đợi cô ta.
Âu Dương Mộng Duyệt bước tới bên cạnh anh, cười một cách miễn cưỡng, “Tôi đâu có nói anh ngược đãi tôi.”
Quý Thiên Tứ không muốn nói thêm, nhưng khi anh lái xe, xe không chạy về công ty mà là về biệt thự của anh ta.
“Này, tổng giám đốc Quý, tôi nói là tới công ty mà?’Âu Dương Mộng Duyệt nói giọng giận dỗi.
“Về nghỉ’ Quý Thiên Tứ nói kiên quyết, nhìn má cô sừng vù như thế, làm sao gặp người khác được.
Âu Dương Mộng Duyệt đành phải nghe theo. Chỉ là cô lúc này mới phát hiện anh ta quả thực khá ngang ngạnh.
Đưa Âu Dương Mộng Duyệt tới cửa nhà Quý Thiên Tứ mới rời đi, đồng thời liên hệ bên cảnh sát, yêu cầu họ tới điều tra người phụ nữ đánh Âu Dương Mộng Duyệt.
Lại nói về Lam Doanh, cô ta đang đợi Lương Xuân Hoa gây chuyện xong, thế nhưng không ngờ lại nhìn thấy một xe cảnh sát đi vào trong tập đoàn Quý thị. Vài viên cảnh sát bước xuống, sau đó cô nhìn thấy Lương Xuân Hoa bị cảnh sát đưa đi.
Lam Doanh giật bắn người, đồng thời cảm giác bất an. Chẳng lẽ Lương Xuân Hoa đánh bị thương Quý An Ninh rồi hay sao. Trong lúc hoảng loạn, cô lập tức bám theo chiếc xe cảnh sát. Lúc này, cô vẫn đang đứng bên ngoài đồn cảnh sát, không dám rời đi.
Lương Xuân Hoa cũng sợ phát khiếp, lần đầu tiên bị đưa tới đồn cảnh sát. Bà ta thực sự sợ mình đã gây ra chuyện gì.
Quý Thiên Tứ tới, cảnh sát cũng biết anh ta nên lịch sự mời anh tới phòng thẩm vấn. Lương Xuân Hoa bị hai cảnh sát khác áp giải tới.
Lương Xuân Hoa thấy bên cạnh cảnh sát có một người đàn ông cao lớn, đầy uy quyền. Bà mềm nhũn chân tay, sắc mặt trắng bệch.
“Lương Xuân Hoa, bà khai thật mau, bà tới tập đoàn Cung Thị làm gì?”Cảnh sát lập tức thẩm vấn.
“Tôi... tôi đi tìm người, tìm người tên là Hạ An Ninh.”
“Bà tìm Hạ tiểu thư làm gì?”
“Mẹ của nó dụ dỗ chồng tôi. Tôi tới tìm mẹ nó để chất vấn. Đồng chí cảnh sát, các anh phải chủ trì cho tôi. Mẹ của nó hại tôi và chồng tôi tới mức phải ly hôn, các anh có chấp nhận được chuyện này không.’
Cảnh sát ngạc nhiên, lúc này Quý Thiên Tứ hừ một tiếng, “Bà có bằng chứng gì chứng minh những lời của bà? Bà dựa vào cái gì ăn nói hàm hồ, đánh nhân viên của tôi. Bà tốt nhất nói rõ ràng, nếu không tôi sẽ tố cáo bà.”
“Cậu... cậu là ai. Cậu dựa vào cái gì mà kiện tôi” Lương Xuân Hoa sợ hãi nhìn Quý Thiên Tứ
“Người này chính là anh trai của cô gái mà bà muốn tìm. Anh ta cũng là lãnh đạo của tập đoàn Quý thị. Người bà đánh lúc nãy là trợ lý của anh ta.”
Lương Xuân Hoa giật bắn mình, người này chính là chủ nhân của tòa nhà kia? Hơn nữa lại là anh trai của Quý An Ninh,? Sao có thể thế được, sao cô ta lại có người anh khí chất như thế này?
“Tôi tìm Hạ An Ninh, anh ta họ Quý, sao có thể thế được?”
“Bây giờ em gái tôi tên là Quý An Ninh, bà xúc phạm mẹ của nó, giờ lại đánh bị thương trợ lý của tôi. Chuyện này phải nói rõ ràng, nếu không chắc chắn bà phải hầu tòa” Ánh mắt của Quý Thiên Tứ lạnh lùng.
Sắc mặt của Lương Xuân Hoa trắng bệch, lặng im. Chuyện này vốn không phải chủ ý của bà ta, mà đó là do Lam Doanh. Thế nhưng bây giờ đánh nhầm người rồi, phải làm sao đây?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...