Không có ai đuổi theo sau, Giang Quân Việt đang bận đối phó với mẹ anh, Mục Hiểu Cần ở bên khen ngợi bà Giang.
Vì vậy Lam Cảnh Y thả chậm bước chân, từng bước đi về phía thang máy, trong khoảnh khắc đó cô đã quyết định công việc này, cô không làm nữa.
Đột nhiên hiểu ra nguyên nhân ngày hôm qua giám đốc Lý gọi điện cho cô, hoá ra công việc của cô là do Giang Quân Việt bố thí, ha ha, cô thiếu nợ anh ngày càng nhiều rồi.
Từ tầng cao nhất xuống đến tầng một, lúc bước ra khỏi thang máy, lòng Lam Cảnh Y đã bình yên trở lại.
Cô không chớp mắt bước ra khỏi toà cao ốc, sau đó gọi một cuộc điện thoại cho giám đốc Lý, chuông điện thoại kêu vài tiếng bên kia mới nghe máy: “Xin chào, tập đoàn Giang thị nghe đây.”
“Giám đốc Lý, tôi là Lam Cảnh Y, thật xin lỗi, tôi không làm việc cho Giang thị nữa, xin cảm ơn.” Nói xong cúp máy, cô không dám nghe giọng của giám đốc Lý nữa, cô sợ sẽ luyến tiếc công việc này, vì bây giờ cô rất cần một công việc.
Rời khỏi Giang thị, Lam Cảnh Y bước đi không có mục đích gì trên lối đi dành cho người đi bộ, đã qua giờ cao điểm đi làm từ lâu nên mọi người trên đường đều thong thả đi lại.
Di động vang lên, cô lấy ra xem, là Giang Khuynh Khuynh, à không phải, Giang Quân Việt mới đúng.
Ha ha, thì ra anh vốn chẳng phải trai bao gì cả, mà là tổng giám đốc của Giang thị, người phụ nữ quý phái kia là mẹ của anh chứ không phải là người tình.
Cô còn gọi anh là trai bao hàng ngày đấy?
Lam Cảnh Y lẳng lặng nhìn dãy số nhấp nháy trên màn hình điện thoại, ngay sau đó, ấn tắt đi.
Anh gọi làm gì?
Anh cho cô cơ hội vào Giang thì cũng chỉ vì muốn cô mất mặt mà thôi.
Hoặc là ở trong mắt anh, những ngày qua cô chỉ là một trò đùa.
Cô cứ đi như vậy, chân rất đau, thật ra sáng nay tỉnh lại cô thấy chân mình được băng bó, ngay lúc đó cô rất biết ơn anh.
Nhưng giờ nghĩ lại, chẳng phải anh đang chờ xem bộ dáng mất mặt của cô khi đến văn phòng của anh sao.
Lúc trở lại căn hộ nhỏ đã hơn ba giờ chiều, cô chẳng buồn ăn cơm, giờ cô ăn không vào, bây giờ cô lại lười biếng, không còn tràn trề ý chí năng lượng đi tìm công việc nữa.
Cô tìm không được, chỉ cần vừa đi phỏng vấn, phỏng vấn xong trên đường về sẽ nhận được một cuộc điện thoại, hỏi qua loa vài câu rồi từ chối cô.
Cô không ngốc, cô biết là do Lục Văn Đào, dùng đầu ngón chân để nghĩ cô cũng biết là anh ta, anh ta vẫn luôn tra tấn cô như thế.
Đứng trong thang máy của tiểu khu, nhìn thấy hình ảnh mình đầu tóc rối mù trong gương thang máy, tay cô vuốt vuốt nhưng khi chạm vào lại phát hiện khoé mắt đã ẩm ướt từ bao giờ.
Đi thôi, vất vả lắm mới thoát khỏi Lục Văn Đào, cô không thể lại chọc vào Giang Quân Việt.
Người ta là tổng giám đốc của Giang thị, cô và anh, chỉ như bùn dưới đất và mây trên trời thôi.
Nằm mơ sẽ có kết quả thế nào?
Chính là kết quả của cô và Lục Văn Đào.
Dẫm vào vết xe đổ, cô biết chứ.
Về căn hộ nhỏ, chỉ dùng ba phút để thu dọn mọi thứ, kéo hành lý đi, theo sau là Bé Ngoan, một người một chó rời khỏi căn hộ.
Lam Cảnh Y chua xót, mặc kệ Giang Quân Việt có lừa có hay không, nhưng có một sự thật không thể chối cãi rằng anh vẫn luôn chứa chấp cô.
Thản nhiên xoay người, lấy giấy bút ra, viết một tờ giấy nợ đặt lên bàn của Giang Quân Việt.
Cô thiếu tiền anh, vài nghìn tệ đó, sau này chờ cô phát tài kiếm được tiền sẽ trả anh.
Dù sao muốn tìm anh cũng rất dễ, cao ốc Giang thì vẫn luôn ở kia, thật sự rất dễ tìm.
Ký tên, ghi ngày tháng vào, rồi nhìn căn hộ nhỏ một vòng, nhìn đầu cũng thấy quen thuộc, cô nhớ tới bức tượng cặp đôi trên kệ giày khi lần đầu đến đây.
Ha ha, cô lơ đãng nên đi nhầm chỗ, Lam Cảnh Y le lưỡi, sau đó đóng cửa lại.
Đi thôi, cô và anh tiến tới với nhau vốn đã là một sai lầm không thể
ngờ.
Lúc đi ra đến tiểu khu, có một chiếc xe chạy chới, Tưởng Hàn nhảy xuống xe đi vào căn hộ theo lời dặn của Giang Quân Việt, nhìn lướt qua rồi cầm di động: “Boss, hẳn là cô Lam đã từng trở về đây.”
“Cái gì gọi là từng trở về? Người đâu? Bảo cô ấy nghe điện thoại”
“Không...!Không thấy nữa.”
“Bốp”, tiếng điện thoại bị ném lên bàn không thương tiếc, Tưởng Hàn biết boss đang rất nóng nảy.
Bầu trời xanh thẳm, ánh mặt trời chiếu thẳng xuống đường cái, Lam Cảnh Y không biết đi đâu, cứ kéo hành lý đi về phía trước, hình như chẳng còn chỗ để đi rồi.
Trong khoảnh khắc đó, cô thật sự muốn gọi điện thoại cho mẹ, mẹ cô đã đi 5 năm rồi, ngoại trừ ngày tết âm lịch hàng năm gọi điện hỏi thăm ra thì dường như những ngày khác bà chẳng hề nhớ đến cô.
Bé Ngoan thật sự rất ngoan, cô đi, con vật nhỏ này cũng đi theo.
Cô không thể tìm được công việc, thế thì tìm đại một chân phục vụ hoặc bán hàng gì đó làm vậy, bao ăn bao ở không chết đói là tốt rồi, đây tạm thời đã là điều xa xỉ đối với cô.
Phỏng vấn mấy nơi, tuy rằng họ đã đồng ý nhận cô nhưng bởi vì không có bao ở nên cô đành uyển chuyển từ chối, cuối cùng Lam Cảnh Y ở lại làm nhân viên bán hàng ở một cửa hàng không lớn
cũng không nhỏ.
“Tiểu Lam, đây là đồng phục, cô phụ trách chào hàng băng vệ sinh, còn phải chú ý sắp xếp hàng hoá trên kệ, hết là phải bổ sung kịp thời”
Lam Cảnh Y gật đầu, có việc là tốt rồi, cô không thể chọn, băng vệ sinh thì băng vệ sinh, dù sao người mua đều là nữ nên sẽ chẳng gặp phải cảnh xấu hổ gì.
Làm việc cả ngày, công việc khá nhẹ nhàng, tuy không kiếm được nhiều tiền nhưng có thể như vậy thật tốt.
Chỉ là có hơi phiền phức với Bé Ngoan, bị nhốt ở khu ký túc xá tập thể không biết có gặp rắc rối gì không.
Sáu người một ký túc xá, lúc trở về thì ký túc xá khá ồn ào, nhà vệ sinh đông vui ầm ĩ, hình như có người đang tắm, xem ra tắm cũng phải xếp hàng.
“Cậu là Lam Cảnh Y hả?” Cô vừa mở cửa thì một cô gái ngồi ở giường trên đã thân thiện chào hỏi.
“Đúng vậy, gọi tôi Tiểu Lam là được rồi.”
“Tiểu Lam, cậu nằm giường dưới của tôi đó, tôi là Lý Tuyết Phượng, ha ha, nết ngủ của tôi xấu lắm, nửa đêm có tiếng động gì cậu cũng đừng sợ.
Còn nữa, ký túc xá chúng ta nhiều người, vào nhà vệ sinh phải xếp hàng, quen dần là được.” Thấy Lam Cảnh Y nhìn chằm chằm vào cửa nhà vệ sinh, Lý Tuyết Phượng thản nhiên giải thích.
“Ừ, cảm ơn.” Tâm trạng không tốt, cô ngồi lên giường, Bé Ngoan vẫy vẫy đuôi chạy đến bên chân cọ vào ống quần cô.
Lam Cảnh Y ngả người nằm xuống giường, giường đơn, là loại giường hai tầng trên dưới, nằm trên giường nhìn lên giường trên, cảm giác như cách một thế hệ.
Cô thật sự đã rời khỏi Giang Quân Việt, cũng may ngày đầu tiên làm việc khá thuận lợi.
“Tiểu Lam, xếp mấy món hàng đó lên đi, hãng này bán không chạy, lợi nhuận ít nên xếp ở trên cùng nhé.”
“Được.” Lam Cảnh Y nhận xe đẩy hàng hoá, ngẩng đầu nhìn kệ để hàng, cô bắc thang chuẩn bị làm việc.
Dù băng vệ sinh có kích thước lớn thế nào cũng không nặng, nhưng bận rộn làm việc cũng khiến Lam Cảnh Y đổ mồ hôi.
Cô giơ tay lau trán, vươn tay lấy một túi băng vệ sinh trong xe định để lên kệ hàng, chợt một bàn tay to đã cầm nó lên trước, rồi đưa cho cô.
“Lục...!Lục Văn Đào, sao anh lại tới đây?” Lam Cảnh Y lắp bắp, đây là lần đầu tiên cô gặp anh ta từ sau khi ly hôn, chỉ là bất chợt nhìn thấy khiến cô hơi sững sờ.
Từ trước tới bây giờ ấn tượng mà Lục Văn Đào luôn để lại cho người ta là sạch sẽ, đẹp trai, khí thế ngời ngời.
Nhưng lúc này đây anh ta lại mang đến cho cô cảm giác đầu tiên là “tinh thần sa sút”, cằm lún phún râu, từng cọng từng cọng như muốn đâm ra khỏi da thịt anh ta, gần đây anh ta sao thế? Gặp xui xẻo à?
Lam Cảnh Y thật muốn cách anh ta càng xa càng tốt, ít nhất thế này ít dính vận rủi vào người.
Nhưng Lục Văn Đào chẳng cho cô cơ hội đó, anh ta lập tức nhét băng vệ sinh vào tay cô: “Để lên đi, làm xong rồi đi theo tôi.”
“Tôi phải làm việc.
Cho nên dù thế nào cô cũng không đi, càng không thể đi cùng anh ta.
“Về nhà với tôi.” Anh ta lạnh lùng gầm gừ, giọng điệu như muốn giết người, thu hút đồng nghiệp của cô đi lại.
“Tiểu Lam, ai đây? Còn muốn cậu về nhà với anh ta? Không phải trong hồ sơ cậu bảo chưa lập gia đình sao?” Lý Tuyết Phượng thấy Lam Cảnh Y bị người ta bắt nạt thì tiến lên giúp đỡ, dù sao thì Lam Cảnh Y cũng là bạn giường dưới của cô ấy.
“Tôi không quen anh ta.” Lam Cảnh Y lạnh nhạt, nếu thời gian có thể quay ngược lại, cô bằng lòng không quen biết Lục Văn Đào.
Người đàn ông lãng mạn ôm bó hoa hồng nói “anh yêu em” kia chỉ là một giấc mơ xa vời với cô mà thôi, không phải sự thật.
“Lam Cảnh Y, chữ ký trên đơn ly hôn là Mạch Tiểu Tuyết nhân lúc tôi say rượu cầm tay tôi ký xuống, cho nên tôi có thể không thừa nhận, như vậy chúng ta vốn không ly hôn, ít nhất thì đơn ly hôn vẫn chưa có hiệu lực.” Giọng nói lạnh lùng, anh ta gằn từng chữ lọt vào tai Lam Cảnh Y làm cô ngây ra, cô với anh ta còn chưa ly hôn sao?
Không, cô không muốn quay lại với cơn ác mộng có Lục Văn Đào, cô chỉ biết rằng mình đã ly hôn với anh ta thôi: “Tôi không biết, đó là chuyện của anh và Mạch Tiểu Tuyết, không liên quan gì tôi cả, tôi chỉ biết anh đã ký vào đơn ly hôn rồi.” Cô cũng có một bản sao, cô không sợ.
“Về nhà”
“Tôi không có nhà”
Lục Văn Đào vung tay lên, thế là bảy tám người đàn ông vọt tới, cầm lấy băng vệ sinh không nói lời nào xé hết ra.
“Người đầu, mau tới đây, có người đang phá hoại, còn muốn giết người.” Lý Tuyết Phượng hô lớn, chỉ muốn nhanh gọi bảo vệ tới,
mấy cái băng vệ sinh này, một bịch thì không đáng tiền nhưng nhiều bịch thì rất đáng tiền đó.
Sau một hồi lộn xộn thì quản lý tới, cuối cùng mấy người đàn ông kia cũng dừng tay, Lam Cảnh Y cúi đầu, không nói câu nào.
“Thống kê lại xem bị phá bao nhiêu bịch?” Quản lý lạnh giọng ra lệnh, rõ ràng đang tức giận, mỗi một bịch hỏng đều bị lỗ, không tức giận sao được?
“Quản lý, tổng cộng bị phá một trăm ba mươi mốt bịch” Mấy đồng nghiệp nhanh chóng thống kê ra con số..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...