Cả ngày ở bệnh viện cô đã suy nghĩ rất nhiều.
Lúc này cũng đã 8h tối, cô đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình thì mẹ Jeon bước vào, đi tới bên giường nhẹ nhàng hỏi:
- "Có tâm sự sao con gái?"
Cô có chút giật mình, không nhanh không chậm đáp lại:
- "Không có ạ!"
- "Mẹ biết con là đang có tâm sự."
- "Không có thiệt mà mẹ." Cô cố nở nụ cười gượng gạo cho bà yên tâm.
- "Được rồi, ta tin con.
Nếu có tâm sự thì hãy nói với ta, đừng để trong lòng nó sẽ khiến con rất khó chịu."
- "Con biết rồi ạ!"
- "Vậy không còn gì thì ta về đây, ba con đang gọi ý ới lên rồi kìa."
Nghe đến đây cả hai đều phì cười hạnh phúc.
Phu nhân Jeon tiếp lời:
- "Mẹ con cũng vừa về rồi, sáng mai chúng ta sẽ quay lại sớm.
Còn bây giờ thì con nghỉ ngơi đi.
Ta đã gọi cho thằng Kook nó đến đây với con rồi đó, chắc có lẽ xong việc nó sẽ chạy qua đây thôi."
- "Dạ."
- "Vậy ta về đây, tạm biệt con."
- "Dạ mẹ, mẹ đi cẩn thận."
- "Ừ."
Nói xong, bà Jeon rời đi để lại Yoonhye một mình một phòng cô đơn đến lạnh lẽo.
Nghĩ lại câu nói của bà Jeon, Yoonhye mỉm cười chua xót.
Anh sẽ đến sao? Có nằm mơ cô cũng chẳng dám nghĩ đến.
Nhưng không hiểu sao cô vẫn không ngủ mặc dù trong người rất mệt.
Là do cô muốn được gặp anh nên đợi anh tới sao? Cô tự cười chế giễu bản thân vì quá mở tưởng.
Anh làm sao mà đến đây được? Anh bận rất nhiều việc, vả lại nếu có thời gian thì anh cũng chẳng đến thăm cô đâu.
Cô có là gì để anh phải quan tâm chứ?
Thế mà chẳng hiểu sao vẫn có người con gái cố tình thức đợi.
Có lẽ tình yêu cô dành cho anh quá lớn, quá sâu đậm vì thế không thể nói quên là quên, buông là buông được.
Nhưng ngồi đợi một lúc lâu, bây giờ đã hơn 11h rồi anh vẫn chưa tới.
Vì mệt mỏi mà cô ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Bên này, anh giải quyết xong đống tài liệu đã 10h.
Nếu như trước đây có lẽ anh sẽ ở lại Tập đoàn nghỉ ngơi luôn nhưng nhớ đến cuộc điện thoại của mẹ yêu cầu anh tới bệnh viện với cô vì mẹ không ở lại và bây giờ trong lòng anh cũng đang nôn nóng muốn biết con mèo nhỏ đang làm gì, đã ngủ chưa, còn đau nữa không?
Nghĩ vậy anh liền chạy xe thẳng về Jeon thự tắm rửa sạch sẽ rồi vào thăm cô, đến bữa tối còn chưa kịp ăn.
Cạch....!Cánh cửa mở ra,trước mắt là một thân ảnh nhỏ nhắn đang nằm say giấc.
Anh đẩy cửa bước tới gần cô, gần một ngày không gặp trông cô cũng không khá hơn là bao.
Nhìn sang bên giường thấy tay cô vẫn phải truyền thêm vitamin vì cơ thể còn suy yếu, anh bất giác nhíu mày, trái tim anh bỗng chốc nhói lên như bị kim dâm vào.
Cái cảm giác rất khó chịu này ngay cả bản thân anh mà còn không nhận ra.Có phải anh đối xử quá tệ với cô không? Là anh làm cô rơi vào tuyệt vọng nên cô mới tìm đến cái chết ư? Anh quá đáng lắm đúng không?
Đang chìm trong mớ suy nghĩ hỗn độn thì giọng nói trong trẻo của cô vang lên:
- "Jungkook, anh phải tin em..em không có làm, tại sao mọi chuyện cứ đổ lên đầu em vậy? Em mệt lắm..em muốn được nghỉ ngơi."
Nghe thấy vậy, mi tâm anh bỗng chốc nhíu lại, lòng trùng xuống, không lẽ cô thật sự không làm sao? Tại sao ngay cả khi ngủ cô cũng nghĩ đến chuyện này, đã nhiều lần cô nói vậy nhưng tại sao tối hôm trước cô lại thừa nhận? Cô là đang nghĩ gì? Rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào?
- "Jungkook, Jungkook à..xin anh...xin anh đừng đi...."
Câu nói tiếp theo của cô vang lên khiến anh hoàn hồn rồi nhẹ nhàng lên tiếng.
Giọng nói chứa đầy sự sủng nịnh:
- "Được, anh không đi, không đi nữa.
Ngoan, ngủ đi."
Không biết cô có nghe được những gì anh nói hay không nhưng anh lại thấy cô có vẻ đã bình thản hơn, tiếp tục chìm sâu vào giấc ngủ.
Anh cầm bàn tay bé nhỏ của cô đặt vào tay mình và bao bọc nó cẩn thận như đang gìn giữ một bảo vật quý hiếm.
Thế rồi cả hai chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Sáng sớm hôm sau anh bỗng giật mình tỉnh giấc.
Anh nhìn xuống đồng hồ đeo tay thấy gần 5h, trời cũng đã hửng sáng.
Thấy cô vẫn còn đang ngủ, Jungkook nhẹ nhàng đặt tay cô xuống và cúi người đặt lên trán cô một nụ hôn nhẹ rồi quay lưng rời đi.
Anh trở về nhà chợp mắt thêm một chút sau đó thức giậy thay quần áo xuống nhà ăn sáng rồi chạy xe tới Tập đoàn.
...........
Cô ở bệnh viện lúc này cũng đã gần 7h.
Vừa thức dậy thấy tiếng mở cửa vội đưa mắt nhìn ra cửa.
Lúc này mẹ Jeon bước vào.
Thấy Yoonhye đã tỉnh dậy bà vui vẻ lên tiếng:
- "Con dậy rồi đó sao?"
- "Dạ, con cũng vừa mới dạy thôi."
- "Xin lỗi con vì ta đến hơi trễ là do dì Go muốn nấu gà hầm sâm cho con nên có muộn một chút.
Con ở một mình không sao chứ? Chắc thằng Kook nó cũng mới đi thôi nhỉ?"
- "Dạ?"
" Tối qua ảnh có đến thăm mình sao?"
- "Sao vậy? Không lẽ nó không đến đây sao? Tối qua ta có gọi điện dặn nó rồi mà!"
- "À, dạ không, tối qua anh ấy có đến chắc sáng nay đi sớm ấy mà."
Cô không muốn bà Jeon phải lo lắng nữa với lại đây cũng là chuyện riêng của hai người cô không muốn nó ảnh hưởng tới ai nên đành nói dối mẹ.
- "À, ra là vậy ta còn tưởng nó không tới, cũng may mà nó biết nghe lời nếu không nó sẽ biết tay ta."
- "Dạ." Cô nở nụ cười gượng gạo.
- "Thôi, không nói chuyện này nữa, ta có đem gà hâm sâm cho con đây.
Con ăn mau cho nóng để nhanh lấy lại sức."
- "Vâng!"
......
Thời gian cứ thế thấm thoắt trôi đi, tính đến hôm nay đã được một tuần kể từ ngày cô nói ly hôn với anh, anh vẫn không đến thăm cô dù chỉ một lần.
Nhưng đó là cô suy nghĩ.
Còn thực tế Jungkook tối nào cũng đến thăm cô, nhưng chỉ âm thầm lặng lẽ như ngày hôm đó.
Không hiểu vì sao nhưng có lẽ anh đã dần ngủi lòng với cô gái này.
Hôm nay cô được xuất viện đáng ra là Yoonhye đã có thể xuất viện từ hai hôm trước rồi nhưng vì hai bà mẹ nhất định bắt cô phải ở lại nên đành chịu thôi, nghe lời cho họ vui vậy.
Mẹ anh có báo với anh từ sớm nhưng anh nói Tập đoàn có việc đột xuất nên anh phải sang Mỹ giải quyết 1 tuần mới về nên bà cũng đành chịu thôi.
Còn cô, cô biết anh là đang tránh mặt mình lên chỉ mỉm cười nhẹ cho qua.
Lúc bà Jeon biết con trai đi Mỹ giải quyết công việc sợ Yoonhye về đó không có ai lo thì muốn đưa cô về Jeon gia vài ngày nhưng cô lại ngỏ ý muốn về nhà mẹ đẻ nên bà cũng vui vẻ chấp nhận.
Dù sao cũng đã hơn 1 tháng cô không về đó nên cô cũng rất nhớ mọi người từ cha mẹ đến quản gia rồi mấy cô người hầu vui tính.
Anh bên này đã bỏ hết công việc mà đến bệnh viện đứng quan sát cô từ xa.
Không hiểu sao lúc này anh thật sự rất muốn chạy tới ôm cô vào lòng hỏi xem cô đã khoẻ chưa.
Mấy hôm ở cạnh cô anh cảm nhận được sự ấm áp từ trái tim lạnh băng của mình.
Anh dần thấy được một cô gái như vậy không thể làm ra chuyện tày trời kia mà đó còn là chị gái của mình.
Với lại có hôm anh mệt mỏi ở nhà thì dì Han cũng đã kể cho anh nghe một số chuyện.
Thật sự anh đã mở lòng với cô hơn, có lẽ đúng như dì Han nói cô là một cô gái tốt và anh nên buông bỏ thù hận mà sống vui vẻ.
Và đây cũng là lần đầu tiên anh nghi ngờ cách làm việc của Jung Hoseok..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...