"Con...!Con thấy không cần đâu ạ!"
Thi Nhi vội vàng tư chối, không hiểu sao lúc này tim cô lại đập nhanh thình thịch như sắp rơi ra ngoài.
Cô đã từng nghĩ mình sẽ rời khỏi căn nhà này, nhưng đó là lúc chưa yêu chàng trai ấy.
Bây giờ rời đi cũng được, nhưng để mặt anh với những người như Lao Lệ Quyên và Phó Dĩ Văn, cô thật sự không yên tâm.
Hàn Thẩm là một người biết tính toán, nhưng rất hay nóng vội, cô sợ sau khi mình đi rồi, anh sẽ hành xử lung tung mà hỏng chuyện.
Hơn nữa, anh lại đang giả ngốc, một khi ra đi thì không biết lấy lí do gì để gặp lại.
Nỗi sợ ấy như bao vây cô lúc này.
Phó lão gia là người có quyền thế như vậy, muốn cô đi không phải là không có cách.
Thi Nhi cụp mắt, hai tay bấu chặt vào quần, ngoài việc nói mình không muốn đi ra thì cũng không biết nói gì hơn.
Ông ấy nhìn cô, có chút ngạc nhiên hỏi.
"Tại sao? Cha biết, giữa con và Hàn Thẩm không có tình yêu.
Vì nó bị ngốc, cho nên không thể nào đêm lại hạnh phúc cho con được."
"Cha sẽ cho con một số tiền, để con rời khỏi Phó gia, sống cuộc đời mà con mong muốn."
Tiền? Mình đã từng nghĩ sẽ rời khỏi đây với một số tiền.
Đúng vậy.
Nhưng bây giờ, tiền so với Hàn Thẩm đã không còn quan trọng nữa.
Mình cần anh ấy hơn nhiều.
Thi Nhi thở dài, vừa hé môi định nói thì Hàn Thẩm bất ngờ lên tiếng.
Giọng anh trầm trầm, đến mức nghe như có chút oán hận trong đó.
"Không được.
Thi Nhi sẽ không đi đâu cả."
Cô bàng hoàng, quay phắt sang nhìn anh, trong đầu như xẹt qua một tia sét, làm cô choáng váng lẫn bất ngờ.
Hàn Thẩm? Anh ấy tại sao lại hành động như vậy? Không lẽ là vì mình sao?
Phó lão gia giật mình nhìn sang anh.
Vẻ ngốc nghếch hời hợt thường ngày đã không còn nữa, trước mặt ông là một đứa con trai hoàn toàn bình thường và lạnh lùng.
Ông ngạc nhiên đến nỗi không nói nên lời, miệng lắp bắp liên tục.
"Con...!Con..."
Nhìn vào ánh mắt ngạc nhiên ấy, anh chỉ cười một nụ cười lãnh đạm.
Anh tự hỏi, người cha này của anh ngày trước, làm thế nào mà vẫn chấp nhận giữ lại đứa con của người mà mình đã chính tay giết chết.
Liệu khi đó thấy anh bị ngốc, ông ta đã nghĩ gì? Lẽ ra, anh đã hết giá trị và phải chết ngay chính tại lúc đó.
Nhưng tại sao vẫn còn được nuôi nấng đến từng tuổi này? Sự thương hại? Sự lợi dụng? Hay là gì? Suốt bao năm qua anh đã luôn âm thầm tìm câu trả lời cho những thắc mắc ấy, nhưng vẫn chưa thể giải đáp được.
Rồi cũng phải đến lúc lộ diện thôi.
Anh sợ nếu như mình cứ chần chừ như thế, Thi Nhi sẽ còn gặp nhiều khó khăn và nguy hiểm.
Trước đây anh không đủ bản lĩnh để bảo vệ cho mẹ của mình.
Nhưng bây giờ thì khác rồi.
Phó Hàn Thẩm này, sẽ bảo vệ em bằng cả trái tim, cả lý trí và cả sinh mạng của mình.
"Ngạc nhiên lắm sao Phó lão gia?"
Ánh mắt ông ấy thật sự ngạc nhiên, không thể tin được bao nhiêu năm qua anh ngây ngây ngô ngố chỉ là giả vờ.
Những ức hiếp mà Lao Lệ Quyên đã mang đến cho anh, anh đều im lặng chịu đựng cũng chỉ là giả vờ.
"Tại sao con lại làm như vậy? Để làm gì?"
Phó lão gia bần thần đứng dậy, Hàn Thẩm cũng đứng dậy theo ông.
Anh nhìn ông bằng ánh mắt lạnh lùng, thờ ơ, không có một chút hơi ấm nào của tình thương cả.
Thi Nhi lo sợ vô cùng, cô đứng dậy nép sau lưng anh, níu tay khẽ gọi.
"Hàn Thẩm?"
Anh đưa tay mình ra sau, nắm chặt lấy bàn tay đang run rẩy của cô.
Mọi thứ mà anh muốn nói, cứ như đã gắn liền với bàn tay này.
Những sự quan tâm, những sự lo lắng mà anh dành cho cô, không cần nói, mà chỉ qua vài hành động nhỏ nhặt.
Hàn Thẩm nhìn thẳng vào mặt của Phó lão gia, không nhắc gì đến chuyện quá khứ và chuyện thân phận của mình, chỉ nói rằng.
"Ông không được phép buộc cô ấy phải đi đâu cả.
Cô ấy, là vợ của tôi."
Phó lão gia có vẻ khó xử, ông ta bước đến gần anh hơn, hỏi.
"Hàn Thẩm! Tại sao con lại phải giả ngốc chứ? Con có nỗi khổ tâm gì sao?"
"Đừng đến gần tôi."
Thấy ông đến gần, anh phản ứng dữ dội, quát lớn một tiếng.
Trong mắt anh, người cha này chính là một con quái vật, một người có lòng dạ hiểm ác, nhưng khuôn mặt lúc nào cũng thánh thiện nhân từ.
Chỉ cần nhìn thấy ông ta nói chuyện ôn nhu với Thi Nhi, anh lại không chịu được.
Nếu như chỉ vì cô giống với mẹ anh lúc sinh thời, vậy thì anh càng muốn ông tránh xa cô.
"Đừng tỏ vẻ đạo đức giả trước mặt tôi nữa.
Lúc mẹ tôi mất, ông đã làm gì? Ông cưới người đàn bà khác về, để bà ta sỉ nhục tôi, chửi mắng tôi."
"Chỉ vì tôi ngốc mà ông bỏ mặc tôi.
Vậy nếu như tôi không ngốc thì sao? Hả?"
Hàn Thẩm tức giận, anh quát vào mặt Phó lão gia khiến ông ngây người.
Ánh mắt của ông lại không hề giận dữ như khi nói về với Dĩ Văn, mà lại rất mâu thuẫn và khổ sở.
Anh đứng chắn trước mặt Thi Nhi, khẳng định lại một lần nữa.
"Tôi đã nói rồi, Thi Nhi là vợ của tôi.
Chỉ cần ông để cô ấy rời xa tôi một bước, hoặc là làm hại cô ấy.
Phó Hàn Thẩm tôi sẽ khiến ông...!thân bại danh liệt."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...