Tổng Tài Được Bao Nuôi


Ngày đó AnDy Howard ngẩn ngưòi ôm cục bông kia lăn dưới thềm cỏ nửa ngày , đến khi người hầu nhà bên cạnh ra tìm cậu cũng không nở trả lại , vì ôm thật thơm , thật mềmTừ đó hai cậu nhóc thỉnh thoảng cách hàng rào cỏ để nói chuyện với nhau , cậu cũng biết được Kiều Mộc Du qua lời kể của quản gia , là cậu bé xuất sắc cở nào , thích ăn gì , muốn gì , chơi món đồ nào.Cả thời niên thiếu , AnDy luôn xuất hiện qua các mốc thời gian trưởng thành của Mộc Du , cấp hai , cấp ba , đại học .- AnDy , cậu thật vàng , thật đẹp.- AnDy , tôi đỗ vào trường chuyên cấp ba quốc tế của cậu này.- AnDy ,nay cúp học xem phim với tôi đi.- AnDy cậu xem ,giấy báo học chung đại học với cậu được gửi về rồi.- AnDy ,tôi có thích một người.- AnDy , Hôm nay tôi kết hôn rồi.Andy......- Andy , này anh ngủ đấy à ?Mộc Du lên tiếng gọi ,nhìn nữa ngày người kia không nói gì chỉ nhắm chặt hai mắt phập phồng  , giống như tưởng niệm quá khứ đến nhập tâm quên mất cả hô hấp, hai màng mi không khống chế được mà run rẩy.Andy mở trừng hai mắt , có chút thống khổ bật ra tiếng thở dài ,điếu thuốc lá bạc hà bốc khói thuốc thơm ngát đang cháy được một nữa liền rơi xuống.

Mộc Du đưa tay nhẹ nhàng đón lại, đặt vào miệng thuần thục hít một hơi:- Cám ơn về câu chuyện cùng điếu thuốc lá của anh.

Có lẽ anh say lắm rồi , nên về nghỉ ngơi chút đi.Andy quay sang nhìn người bên cạnh , tay thon dài nắm cằm đối phương :- Cậu thật giống bạn của tôi, còn xém chút nữa làm tôi nhận nhầm người , ngay cả cách hút thuốc cũng giống, mùi trên người cũng giống , tôi còn chưa biết tên cậu.Truyện cập nhật trực tiếp tại Wattpad.comMộc Du ngay từ đầu đến cuối vốn dĩ không che dấu gì , nghe đối phương trầm luân trong quá khứ cậu cũng chỉ cười nhẹ , cậu đang suy nghĩ liệu nói thật thì có hù chết cậu ta không ?Loại hành vi hù họa chèn ép tinh thần người khác đã lâu lắm rồi cậu chưa làm , nhưng vẫn còn thuần thục lắm.Andy không nghe thấy đối phương trả lời , tay cố ý chà sát chiếc cằm non nớt một chút rồi buông tay , cầm lấy áo khoác đứng dậy muốn rời đi.- Cảm ơn cậu đã dành thời gian nói chuyện với tôi , bửa nay xem như tôi mời.Hắn luyến tiếc khuôn mặt kia , thật giống người mà hắn ngày đêm nhung nhớ nhưng không thể có được , nhưng dù giống thế nào đi chăng nữa cũng không phải Kiều Mộc Du của hắn , có lẽ chỉ là trên thế giới có sự trùng hợp giống nhau rồi gặp nhau mà thôi.- Cậu tóc vàng , Tôi là Mộc Du , trông Cậu thật đáng yêu .Mộc Du cầm lấy góc áo khoác của đối phương , khuôn mặt hướng về bóng lưng đang đứng như trời trồng kia nở một nụ cười rực rỡ nhất .Mười tám năm trước , một câu nói làm nên một chuỗi duyên hữu.Mười tám năm sau , vẫn câu nói đó khiến chuỗi duyên hữa này một lần nữa bắt đầu.Lúc Thiên Mộc gọi điện thoại cho Mộc Du , trên lưng còn cõng thêm Thư Kỳ sớm đã say mèm.


Lưu Vĩ sau khi uống không ít rượu , qua loa chào hỏi xong cũng đã rời đi .Thiên Mộc vừa ôm Thư Kỳ đặt vào phía sau xe , tay cầm điện thoại gọi cho Mộc Du không ngừng dặn dò :- Tôi đưa Thư Kỳ về nhà trước , cũng có đặt xe cho cậu về rồi ,Còn nữa cậu uống không ít rượu tốt nhất không nên tự về.

Có gì phải nhắn cho tôi ngay đấy.Mộc Du gật đầu : - tôi biết rồi , cậu đưa Kỳ tỷ về cẩn thận.Thẳng đến khi đối phương tắt máy , cậu cất điện thoại vào túi , cầm lấy ly rượu sớm đã tan hết đá nhạt nhẽo uống một ngụm.Cậu vẫn ngồi ở một góc trên tầng hai của quán bar B&S , thỉnh thoảng sẽ có nhân viên phục vụ đi qua , nhìn về phía cậu một cách tò mò và khó hiểu.

Mộc Du cúi xuống nhìn khuôn mặt đang gối trên chân mình ngủ ngon lành kia , mi mắt còn vươn giọt nước , hai má ứng đỏ vì uống quá nhiều rượu , đầu đau khiến hắn không khỏi cau mày khó chịu.Nửa tiếng trước không khó để làm Andy tin rằng cậu là Kiều Mộc Du , bản thân cậu luôn luôn có một số thói quen nhất định , đặt biệt nhất là mùi tin tức tố.

Bản thân Diệu Mộc Du chỉ là một omega cấp C , mùi tin tức tố theo trí nhớ là mùi bạc hà.


Đến khi cậu ta để cậu sống lại , đo lường cấp bậc omega liền trở thành omega cấp S tin tức tố mùi rượu vang đỏ - Hiếm chỉ thuộc về Kiều Mộc Du trước kia.Trong một số trường hợp đặc biệc , cậu sẽ huy động tin tức tố của bản thân để nghiệm chứng.

Andy từ nhỏ đã tin về siêu nhiên, ngay cả trong đại gia tộc cũng có nhánh đặc biệt nghiên cứu về những điều khoa học không chứng minh được, nên việc cậu sống lại đều có thể tạm tin tưởng được.Ngoài ra có một số chuyện là bí mật của hai người , cậu đều có thể tường tận kể ra.Ví dụ ngày hai đứa bí mật thả chó ra cắn vào tên nhà giàu phách lối khu bên cạnh.Hay lần đi xem bóng đá vì quá phấn khích , Andy không kiên dè hôn chụt lên má cậu.Andy như chiếc bè trôi lênh đênh trên biển , khô hạn chảy dọc theo sóng nước năm năm , sau năm năm cuối cùng cũng gặp được đất liền , thuận lợi cập bờ.

Ôm cậu khóc nửa tiếng đồng hồ , giống đứa trẻ con làm mất món đồ quan trọng nhất rồi tìm lại được , không thể kiềm chế bản thân mà khóc lớn.- Mộc Du cậu là cái đồ máu lạnh , cậu có biết khi cậu chết ông đây đã đau lòng như thế nào không ? Ông đi một vòng thế giới tìm thế nào cũng tìm không ra tên đáng ghét như cậu, độc mồm như cậu , xấu tính như cậu.


Nói lấy chồng liền lấy chồng , nói chết liền chết , đồ lưu manh mồm quạ nhà cậu.- Lúc cậu chết , cậu biết không lòng tôi cũng muốn chết cùng cậu , nhưng tôi không thể , tôi còn cả gia tộc phải gánh vác , tôi còn chưa mua được xe chở tiền mà cậu hằng mong ước, tôi không thể chết vì nếu tôi chết rồi sẽ không ai còn nhớ tới cậu .Hết khóc rồi đến cười , Andy quỳ dưới chân cậu , mặt hướng vào trong bụng Mộc Du ,vòng tay qua ôm chặt không ngừng cọ sát lau nước mắt làm cậu nhột muốn chết.- Haha đáng đời tên máu lạnh nhà cậu , mộ cậu cỏ mọc còn cao hơn cả tôi , không ai thèm quan tâm cậu , trừ cái tên nhị thiếu gia kia tới nhổ chỉ có tôi tới thăm cậu , còn mang bao nhiêu là rượu ngon.

Sao bây giờ cậu mới về , cậu không về tôi sẽ có cơ hội xúi tên kia châm lửa mở BBQ trước mộ cậu , cho cậu ngửi mùi thèm chơi.Mộc Du nghe đến bật cười , tùy ý vuốt mái tóc màu vàng xù lên của Andy , nếu là bình thường cậu khẳng định sẽ không kiệm lời mà chế giễu ngoại hình nhết nhát của Andy.Andy nửa tỉnh nửa say , thao thao bất tuyệt một hồi , lời như còn rất nhiều để nói nhưng không nói ra , nửa nằm nữa quỳ dưới đất gối đầu trên chân Mộc Du ngủ say.

Mộc Du cũng không động đậy , tay xoa xoa nhẹ đầu hắn làm cho hắn thoải mái một chút .Không phủ nhận , bản thân cậu bị AnDy làm cảm động rồi.Sau một lúc nhắm mắt dưỡng thần , cậu kéo lấy áo khoác Andy vứt dưới đất lên , tìm túi trái túi phải lấy ra điện thoại của đối phương để gọi người mang cậu ta về .Điện thoại có khóa hình ảnh và số, cậu kéo tới khung nhập bừa hai cái mật mã nhưng không đúng , định đưa màn hình áp lên mặt Andy , không ngờ mới sợt qua mặt bản thân liền nghe cạch- khóa mở thành công.Mộc Du :.

.


.Tên tiểu tử đáng ghét này từ khi nào cài mặt mình làm mật mã vậy?Tìm một lượt trong danh bạ , bấm gọi cho một dãy số được lưu là Trần quản gia , cậu biết người này , nhiều nhất là ngoài năm mươi ,không có vợ con, từ nhỏ đã theo sát bên cạnh AnDy lo từ miếng ăn đến giấc ngủ , mỗi hoạt động ngoại khóa đều có mặt để tham dự , cuộc sống xoay quanh AnDy cùng gia tộc.Cậu giới thiệu sơ qua bản thân và khái quát tình hình hiện tại của người bên cạnh sau đó nhanh chóng cúp máy , cậu cất điện thoại về lại túi , im lặng chờ đợi.Tầm 10 phút sau liền có một người đàn ông trung niên tiến vào từ cửa sau quán bar , hết sức thân thuộc đi lên tầng hai.- Diệu tiên sinh , đã làm phiền ngài chăm sóc cho Tiên sinh nhà tôi rồi.

Trần quản gia kéo xuống cái mũ cối chào hỏi , thuần thục kéo người đang say rượu ngồi dưới đất vịn lên vai.Mộc Du cười lễ phép đáp: - không có gì , dù sao cũng là bạn cậu ấy , trong lúc nói chuyện lại quá chén , là lỗi của tôi.Trần quản gia nay tuổi cũng không tính là nhỏ, tóc đã có non nửa sợi bạc trên đầu , dùng keo sáp vuốt qua , khuông mặt và khóe mắt cũng có nhiều nét nếp nhăn hằng theo năm tháng, quần áo luôn là một bộ comle phẳng phiu tôn lên vóc dáng cao lớn của người phương tây , đeo gọng kính vàng làm tăng thêm nét trầm ổn , ông nhìn qua thanh niên đối diện , từ đầu đến cuối đều rất bình thản nói chuyện ,không có tính uy hiếp, khách khí gật đầu.- Tiên sinh nếu không phiền tôi cử người chở cậu về nhà.Mộc Du : - Không cần đâu , bạn tôi đã gọi sẵn xe ở dưới rồi , không làm phiền nữa .Mộc Du nhìn qua đồng hồ bạc trên cổ tay, cúi người lễ phép chào , cầm lấy chiếc điện thoại trên bàn của mình , lách người qua nhóm phục vụ rồi rời đi .Có trời mới biết cậu đang nghĩ gì.Dưới ánh mắt sắc như diều hâu của Trần quàn gia , mọi thứ trên người cậu giống như bị lột sạch , rada quét qua quét lại nhiều lần làm cậu vô cùng khó chịu , chỉ muốn nhanh chóng rời đi .- Trong 24h thu thập hết thông tin của người uống rượu hôm nay cùng thiếu gia , xóa sạch thông tin giữ liệu camera ở quán Bar B&S từ lúc 0h đến 3h sáng.Trần tiên sinh gõ nhẹ lên chiếc tai nghe đeo trên tai , đở Andy từ cửa sau ra xe về biệt thự.Cậu chủ cũng thật là , đường đường là chủ quản của gia tộc lớn , lại ngồi rạp dưới chân của thanh niên trẻ tuổi mới quen biết , còn ra thể thống gì nữa.

Nếu để Ngài Howard biết được sẽ nổi giận đến mức nào..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận