"Hừ, thằng nhóc thối này còn nhớ đến bà nội nó cơ đấy!"
Lai Dĩnh mỉm cười, đặt điện thoại vào tay bà.
"Tiểu tổ tông, đại quý nhân ngài gọi điện thoại đến có chuyện gì không?"
Trong điện thoại truyền đến một tiếng cười trầm thấp: "Có nha, có một chuyện rất quan trọng."
Bà cụ bĩu môi: "Thằng nhóc không có lương tâm, gọi điện làm gì?"
"Tất nhiên là nhớ bà rồi!"
Bà cụ xì một tiếng, miệng còn cứng, nhưng rõ ràng trên mặt rõ ràng là hiện lên nụ cười bị lấy lòng.
"Miệng lưỡi trơn tru này để dỗ dành phụ nữ chứ đừng có dùng cho bà.
Thằng nhóc thối này, nhớ bà mà không biết đường về thăm bà à?"
Tiếng cười của Bạc Hàn Minh lại vang lên: "Bà nội đừng sốt ruột, chờ mọi chuyện ổn định rồi con sẽ về thăm bà.
Đến lúc đó sẽ tặng bà một bất ngờ lớn."
Bạc Bà cụ vừa nghe thế, đôi mắt đã lấp lánh: "Bất ngờ lớn? Chẳng lẽ là bà có chắt trai à?"
Đầu dây bên kia dừng lại một chút: "...Cái này thì chưa..."
Nghe vậy, bà cụ xụ mặt xuống, không nói gì.
Bạc Hàn Minh cảm giác thấy không khí không ổn, lập tức đổi đề tài.
"Bà nội, chuyện ôm chắt trai bà cứ giao phó cho anh trai con đi...!Anh ấy bây giờ vẫn chưa có con thì làm sao con dám có trước được, đúng không nào?"
"Cái logic quỷ quái gì? Nó không có con thì liên quan gì đến con? Hai anh em các con sao không đứa nào làm bà bớt lo được vậy? Muốn chọc bà tức chết à?"
"Cái kia...!À mấy hôm nữa con về thăm bà, bà yên tâm, lúc đó nhất định con sẽ quản anh ấy, bắt anh ấy phải sinh cho bà một ổ chắt trai...!Bên này con còn có việc, bận lắm bận lắm, con cúp máy đây, tạm biệt bà nội..."
"Cái gì mà một ổ chắt trai...!Có chuyện gì...!Con thì bận cái khỉ gì...!Này này...!thằng nhãi ranh này!"
Bạc Hàn Minh nói liền một mạch, bà cụ chưa kịp phản ứng, điện thoại đã tắt rồi.
Bà cụ tức giận vứt điện thoại cho Lai Dĩnh: "Như vậy, không bằng đừng gọi.
Tức chết tôi rồi!"
Lai Dĩnh khó khăn bắt được điện thoại, dở khóc dở cười: "Bà chủ, lần nào cậu hai gọi điện về bà đều nhắc chuyện này, chắc là cậu ấy sợ..."
"Sợ cái gì, sợ sao còn không nhanh sinh cho tôi một chắt trai..."Bà cụ lẩm bẩm, những cũng không tức giận như vừa nãy nữa.
Thẩm Ngân Tinh ngồi bên cạnh như ngồi bàn chông.
Bà nội hi vọng được ôm chắt trai như thế nào, từ lần gặp đầu tiên cô đã biết.
Như thế, trong mắt bà nội, tiến độ của cô và Bạc Hàn Xuyên có phải là rất chậm không?
Bạc Hàn Xuyên vì có điện thoại nên đứng lên ra ngoài nghe máy.
Bà cụ nhìn Thẩm Ngân Tinh, thở dài hỏi:
"Nha đầu Ngân Tinh, con thấy Hàn Xuyên thế nào?"
Thẩm Ngân Tinh dựng thẳng sống lưng: "Anh ấy rất tốt ạ."
Bà cụ gật đầu: "Bà cũng nhìn ra được, nó rất thích con.
Từ trước đến nay nó không thích xen vào chuyện của người khác, nhưng có một số chuyện không phải mình nó có thể quyết định được..."
"Con cũng biết đấy, nhà họ Bạc là gia tộc lớn, chuyện bên trong nhiều lắm.
Là con trai cả của gia đình, từ nhỏ nó đã bị bồi dưỡng thành người thừa kế, chưa bao giờ nó làm mọi người thất vọng.
Dần dần, nó biến thành dáng vẻ như bây giờ, chững chạc, sâu sắc, biết kiềm chế bản thân.
Bà có thể nhìn được những gì mà nó trải qua, nhưng mà những chuyện đó có mùi vị như thế nào thì chỉ mình nó hiểu..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...