Tổng Tài Đừng Nghịch Ngợm!
Đến lúc này rồi mà cô ấy còn luôn đề phòng, lúc nào cũng nghĩ tới việc chia tay.
Lớp da bọc tay lái bị anh ấn ra mấy dấu tay rõ rệt, lòng bàn tay siết mạnh lên da phát ra tiếng "ken két".
Cuối cùng Bạc Hàn Xuyên vẫn lý trí đỗ xe lại ven đường.
Không khí trong xe trở nên ngột ngạt vô cùng, khiến người ta hít thở không thông.
Hai người cùng tồn tại trong một không gian nhỏ hẹp, Thẩm Ngân Tinh đương nhiên cảm nhận được hơi lạnh đông cứng từ anh phát ra.
Cô khó hiểu, nhưng nét mặt vẫn rất lạnh nhạt.
Bạc Hàn Xuyên quay sang nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm toát ra ngọn lửa không yên phận, mặt mày âm trầm vô cùng, hơi thở cũng lạnh tới tận xương.
Nhưng bất kể anh thế nào chăng nữa, Thẩm Ngân Tinh vẫn không chút hoang mang, chỉ lặng lẽ nhìn anh chăm chú.
Giống hệt như lần đầu tiên khi bọn họ gặp nhau, không hề giống những cô gái khác, cô chỉ lạnh nhạt thờ ơ.
Cô nhìn anh, vẫn luôn chờ đáp án.
Thậm chí cô còn không hề khẩn trương chút nào.
Không phải thì tiếp tục ở bên nhau.
Phải thì lập tức chia tay.
Bạc Hàn Xuyên bỗng nghĩ tới một cụm từ vô cùng bình thường nhưng lại khiến anh căm hận vô cùng!
Có cũng được, không cũng được.
Bạc Hàn Xuyên tức giận cười lạnh.
Cuối cùng anh vẫn nhẫn nại, lạnh lùng lại giễu cợt nói: "Em cảm thấy anh làm người thừa kế Tập đoàn Tài chính Bạc Thị mà sẽ cho phép chính mình có con riêng bên ngoài sao?"
Đôi mắt Thẩm Ngân Tinh cũng không gợn sóng gì nhiều, chỉ thản nhiên gật đầu rồi cười với anh: "Vậy thì tốt rồi.
"
Ánh mắt Bạc Hàn Xuyên đột nhiên thâm thúy nhìn cô, đáy mắt đen láy.
"Có phải em cảm thấy dễ dàng đạt được cho nên mất đi cũng không sao không?"
Thẩm Ngân Tinh nhíu mày, nhìn Bạc Hàn Xuyên thật lâu, ánh mắt cũng tối xuống, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh nhạt.
Cô lắc đầu, nhìn ra khu vực được đèn xe chiếu mờ phía trước, trên mặt xuất hiện sự cô đơn.
"Chẳng lẽ không phải là càng dễ đạt được càng dễ mất đi à?"
Thẩm Ngân Tinh cười một chút, lại nói:
"chính là, không có gì dễ dàng đạt được hết, cho nên mất đi sao có thể không có vấn đề gì chứ? Hay anh cảm thấy em mất đi quá nhiều rồi cho nên mỗi lần mất đi đều không đau không ngứa nữa?"
Bạc Hàn Xuyên nhìn ánh mắt của cô, mặt mày dần giãn ra.
"Vậy muốn xem là cái gì?"
Thẩm Ngân Tinh lại cười: "Anh nói đúng.
"
Cái gì cô không cần, cô khinh thường thì có mất đi cũng không sao.
Giống như nhà họ Thẩm, Tô Vũ, hoặc như chiếc váy lần trước.
"Thấy anh để ý Vinh Vinh như vậy nên em mới hỏi nhiều một câu, cũng chỉ cần đáp phải hoặc không thôi, anh giận gì chứ?"
Ánh mắt Bạc Hàn Xuyên thâm trầm: "Có phải nếu hôm nay anh nói một chữ "Phải" thì em liền ngay trên sẽ nói chia tay đúng không?"
Trái tim Thẩm Ngân Tinh bỗng thắt lại, cơn ớn lạnh chạy dọc từ lòng bàn chân lên sống lưng, lan dần ra toàn thân.
Đèn đường phía trước tản ra ánh sáng ám vàng, Thẩm Ngân Tinh nhìn ánh sáng mờ ảo trươc mặt, trong xe lại lâm vào sự yên lặng ngắn ngủi.
Có lẽ là vài giây sau, hoặc vài phút, cũng có thể là qua rất lâu, Thẩm Ngân Tinh mới hít sâu một hơi, giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng: "Đương nhiên rồi.
"
Độ ấm trong xe lập tức xuống đến mức đóng băng.
Mặt Bạc Hàn Xuyên âm u mang theo sát khí, đôi mắt đen tối tàn sát bừa bãi như sương mù, khí thế bỗng trở nên sắc bén vô cùng, giống như ngay giây tiếp theo là có thể phá tan khoang xe nhỏ hẹp này, nổ tung khắp nơi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...