Thân thể lập tức Thẩm Tư Duệ cứng đờ, cô ta sững sờ tại chỗ, không biết phải làm sao.
Thẩm Ngân Tinh không e dè cười lạnh một tiếng, đưa nhìn chằm chằm vào Lâm Quỳnh Anh.
Lâm Quỳnh Anh đã sớm bị tình cảnh vừa rồi làm cho choáng váng, lúc này nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của Thẩm Ngân Tinh, sắc mặt cô ta càng thêm tái nhợt.
"Thẩm Ngân Tinh, cô đừng đụng vào tôi, nếu không tôi sẽ không tha cho cô đâu!"
"Sẽ không tha đó là chuyện sau này, nhưng bây giờ, tôi sẽ không bỏ qua cho cô! "
Thẩm Ngân Tinh vừa nói vừa lạnh lùng tiến lại gần cô ta hơn.
Lâm Quỳnh Anh sợ tới mức tái mặt, vội vàng ôm lấy đầu.
"Không, tôi không muốn dập đầu, tôi nói, tôi nói! "
Thẩm Ngân Tinh nhướng mày, từ trên cao nhìn cô ta.
"Vậy thì nói đi.
"
"Nữ…Nữ vương điện hạ, tiện tỳ sai rồi.
"
Những người vây xem đều ngượng không dám xem tiếp, một số người còn che mặt lại.
Chỉ có tám từ vô cùng đơn giản thôi, không biết nhục nhã đến mức nào?
Hiện giờ Lâm Quỳnh Anh vừa xấu hổ vừa tức giận.
Lúc trước cô ta muốn hung hăng dấm Thẩm Ngân Tinh, làm cô thành tiện tì hèn hạ phục ở dưới chân cô ta!
Cô ta không quen nhìn loại người như cô đã làm ra chuyện sai trái còn tỏ vẻ kiêu ngạo như một nữ hoàng!
Nhưng không ngờ tới bộ dạng của Thẩm Ngân Tinh mà cô ta tưởng tượng ra lúc đầu giờ đã trở thành chính mình!
Thẩm Ngân Tinh tâm trạng vui vẻ, quay sang bên cạnh, cầm bộ Touch-your-heart lên, dựa vào quầy, nhìn chiếc trâm cài áo và khuy măng sét bên trong, cô không khỏi cong môi.
"Cô nói cái gì? Tôi nghe không rõ.
"
Lâm Quỳnh Anh nghiến răng nghiến lợi, dù không cam lòng nhưng vẫn phải nói: "Nữ vương điện hạ, tiện tỳ sai rồi.
"
"Tôi nhớ hình như phải nói ba lần.
"
"Nữ vương điện hạ, tiện tỳ sai rồi.
"
Thẩm Ngân Tinh đóng hộp lại, liếc nhìn bộ dạng của Lâm Quỳnh Anh, sau đó lại ngẩng đầu nhìn lên người phụ nữ bị Hứa Thanh Vy giữ lại.
Cô ta cùng Thẩm Tư Duệ cá mè một lứa, đương nhiên cô sẽ không bỏ qua!
Ngay khi người phụ nữ đó vừa chạm tới ánh mắt của Thẩm Ngân Tinh, cô ta sợ hãi rụt cổ lại, vội vàng nói:
"Nữ vương điện hạ, tiện tỳ sai rồi! Nữ vương điện hạ, tiện tỳ sai rồi! Nữ vương điện hạ, tiện tỳ sai rồi!"
Thẩm Ngân Tinh thờ ơ liếc nhìn cô ta, cuối cùng nhìn Thẩm Tư Duệ.
"Cô ta còn biết điều hơn cô nhiều.
Sau này có thể chơi, nhưng tìm đồng đội thì nên chú ý chút… Đừng nhìn tôi như vậy, đừng tự phá hỏng hình tượng của mình chứ!"
"Càng đừng nghĩ tới việc hãm hại tôi, nếu các cô là người thông minh thì nên cầu nguyện cho tôi cả đời bình an vô sự, bằng không, nếu ngày nào đó xảy ra chuyện không mong muốn với tôi, cô sẽ là người nghi phạm đầu tiên!"
"Phụt……"
Hứa Thanh Vy ở bên cạnh rốt cuộc không nhịn được cười.
Thẩm Ngân Tinh liếc nhìn cô ấy.
Hứa Thanh Vy cười và nói:
"Cậu cũng quá độc ác.
Nếu một ngày cậu xước một chút da, có phải cảnh sát sẽ tìm họ nói chuyện trước tiên không? Hay là lúc chơi trốn tìm, mấy ngày không thấy bóng dáng, chẳng phải bọn họ biến thành kẻ bắt cóc sao ! "
Thẩm Ngân Tinh gật đầu: "Ừm, không sai đó chính là ý đó.
"
"! "
"! "
Cũng không khác biệt lắm!
Ý của cô là như vậy!
Sắc mặt của Thẩm Tư Duệ và Lâm Quỳnh Anh hết xanh rồi trắng.
Nói như vậy, chuyện hôm nay còn chưa xong?
Sau này làm mọi chuyện còn phải cận thận để cô không xảy ra chuyện?
Có phải họ nên thuê hai vệ sĩ bảo vệ cô mỗi ngày?
Tiện nhân này!
Thủ đoạn quá xảo quyệt!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...