Tổng Tài Đừng Nghịch Ngợm!


Lại bị Thẩm Ngân Tinh giành quyền nói, khuôn mặt thanh tú của Thẩm Tư Duệ lập tức tái nhợt, cô ta rụt vai lại, vẻ mặt buồn bã nhìn Thẩm Ngân Tinh.

“Hôm nay ly rượu này không hắt trúng người tôi nhưng lỡ như trúng thì sao? Dĩ nhiên cô sẽ nói mình không cố ý! Sau đó chờ tôi nổi giận, chờ tôi trách móc cô, sau đó thì… ừm, đúng rồi, như bây giờ đó, lã chã nước mắt, tỏ vẻ đáng thương, chính là cái dáng vẻ yếu đuối kiểu tôi sai nhưng tôi không cố ý… Tiếp đó sẽ luôn có người ở bên cạnh đứng ra bênh vực cô, đau lòng vì cô rồi quay sang chỉ trích tôi là người không thấu tình đạt lý, suốt ngày chỉ biết tìm cách bắt nạt cô!”
Thẩm Ngân Tinh vừa nói vừa nhìn về phía Tô Vũ, sắc mặt anh ta vô cùng cứng ngắc.

Tô Vũ lập tức cúi đầu nhìn Thẩm Tư Duệ, khuôn mặt đầy vẻ phức tạp.

Sắc mặt Thẩm Tư Duệ càng ngày càng tái nhợt, mọi khả năng đều đã bị Thẩm Ngân Tinh vạch trần.


Người xung quanh tới vây xem càng lúc càng nhiều, kể cả Tô Vũ ở bên cạnh cũng sẽ không ngu ngốc mà đứng ra nói giúp cô ta giống như lời của Thẩm Ngân Tinh.

Thậm chí cô ta còn có thể cảm giác được hơi thở xung quanh Tô Vũ đang có sự thay đổi vô cùng rõ ràng, ánh mắt nhìn xuống đỉnh đầu cô ta cũng tràn đầy nghi ngờ.

Thẩm Tư Duệ cắn chặt môi, ánh mắt đau xót liếc nhìn ly rượu trong tay Thẩm Ngân Tinh, đột nhiên cô ta tiến lên, đưa tay về phía Thẩm Ngân Tinh:
“Chị, chị phải tin em, em thật sự…không cố ý mà!”
Thế nhưng dường như Thẩm Ngân Tinh đã đoán trước được điều này, cô tránh khỏi tay cô ta, sau đó hơi sửng sốt mà giơ ly rượu lên, xoạt, toàn bộ số rượu trong ly đều hất thẳng vào mặt Thẩm Tư Duệ.

Thẩm Tư Duệ không kịp đề phòng đã bị ly rượu tạt thẳng vào mặt.

Thẩm Ngân Tinh dùng rất nhiều lực, chất lỏng đập vào mặt cô ta mạnh như một cái tát.

“Trời ơi!”
Mọi người xung quanh hét chói tai, bọn họ không ngờ người phụ nữ lúc nãy còn nói chuyện nhẹ nhàng sẽ đột nhiên làm ra loại chuyện như vậy.

Bị rượu tạt vào, Thẩm Tư Duệ không thể mở mắt nhưng cả người lại không nhịn được mà run lên.


"Đây là thủ đoạn cô thường dùng nhất! Cô cố tình để rượu trong tay tôi đổ lên người cô, sau đó giả vờ tỏ vẻ đáng thương mà nói tôi cố ý bắt nạt cô đúng không? Không cần cô phải động tay động chân, tôi tự mình làm được! Tôi nói rồi, Thẩm Ngân Tinh tôi mà làm chuyện xấu thì chắc chắn sẽ không trốn tránh!"
Ở chốn đông người, tình cảnh này thật sự rất khiến người ta bối rối.

Thấy bộ lễ phục nhạt màu của Thẩm Tư Duệ đã bị ướt một mảng lớn, mái tóc dài tuyệt đẹp bị rượu làm cho bết dính lại, lớp trang điểm trên mặt cũng nhòe đi, lông mi khẽ run rẩy, khuôn mặt yếu ớt đến trắng bạch, rốt cuộc Tô Vũ cũng không nhịn được nữa:
“Ngân Tinh, em…”
“Choang!”
Tiếng thủy tinh vỡ vang lên vô cùng chói tai, chiếc ly trong tay Thẩm Ngân Tinh rơi xuống, bể nát dưới chân Tô Vũ!
Bước chân của Tô Vũ lập tức dừng lại, anh ta ngẩng đầu, đập vào mắt là khuôn mặt lạnh lùng vô cảm của Thẩm Ngân Tinh.

"Anh muốn nói gì?"
Ánh mắt lạnh tanh kết hợp với giọng nói mạnh mẽ, vô cảm khiến Tô Vũ không thể nói thêm được câu nào nữa!
Thấy anh ta không động đậy, Thẩm Ngân Tinh cũng chẳng thèm để ý đến anh ta nữa mà quay sang nhìn Hứa Thanh Vy ở bên cạnh, sau đó nhẹ giọng nói: “Tớ vào nhà vệ sinh!”
Hứa Thanh Vy mỉm cười gật đầu: “Cần đi cùng không?”

"Không cần!"
Mất một lúc lâu sau, Thẩm Tư Duệ mới có thể mở được mắt, cô ta đợi mãi cũng không thấy Tô Vũ bảo vệ mình, sau khi ngẩng đầu lên lại phát hiện anh ta đang nhìn mình với vẻ mặt u ám, ánh mắt cũng cực kì lạnh lùng.

Đột nhiên Thẩm Tư Duệ cảm thấy hoảng hốt, cô ta tiến lên, siết chặt tay Tô Vũ, không để ý đến bộ dạng thảm hại của mình mà ngẩng đầu, ngước đôi mắt đầy tủi thân và nước mắt lên nhìn anh ta.

"Anh Vũ, em thực sự không..."
“Không làm gì?"
Tô Vũ lạnh lùng nhìn cô ta, gạt cánh tay đang nắm chặt mình ra, sau đó thuận tay chặn một nữ nhân viên phục vụ lại: “Phiền cô đưa cô ấy đi xử lí một chút!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui