Tổng Tài Đừng Có Khi Dễ Người


Thấy Trần Chí Hào đi khỏi, ba Lan Lan liền nhìn cô ấy, đùa:
"Lan Lan, con thấy thế nào? Bây giờ con sẽ không đồng ý yêu đương luôn chứ?"
Lan Lan ngượng ngùng trả lời:
"Ba, con sẽ không đồng ý đâu! Lúc trước học trưởng chỉ nói muốn cùng với con yêu đương, nhưng con đã nói chúng con không hợp.

Con thật sự không ngờ hôm nay anh ấy sẽ đến nhà chúng ta."
Ba Lan Lan nói:
"Buổi tối thằng nhóc đó mời con đi ăn cơm, con đã thấy cả hai không hợp, con còn đi với nó làm gì!"
Lan Lan bị hỏi liền ấp úp, cô nàng cũng chẳng biết phải đáp sao cho vừa ý ba mình.

Ba Lan Lan lại nói:
"Con gái à, không phải ba không cho con yêu đương, nhưng mà chúng ta phải nhìn xem đối phương có thích hợp không đã.

Con xem, học trưởng của con vừa nhìn liền biết là con nhà giàu, chúng ta thật sự không trèo cao được đâu."
Lan Lan gật đầu đáp:
"Ba, con biết rồi ạ." Sau đó nhanh chóng chạy lên tầng.

Trong phòng, Lan Lan nằm mãi vẫn không ngủ được, vậy nên cô đành nhắn tin cho Ôn Tiểu Nhã:
"Tiểu Nhã, cậu ngủ chưa?"
Ôn Tiểu Nhã trả lời:
"Tớ còn chưa đâu! Có việc gì sao?"
Lan Lan buồn bực nói:
"Tớ không ngủ được, muốn cùng cậu tâm sự chút."
Ôn Tiểu Nhã lo lắng:
"Cậu xảy ra chuyện gì sao?"
Lan Lan đáp:
"Không có không có, chỉ là vừa rồi học trưởng tới nhà của tớ, anh ấy còn nói muốn cùng tớ tìm hiểu nhau sâu hơn.

Sau đó ba tớ nói chúng tớ không có khả năng, anh ấy liền bảo lần sau lại đến, rồi rời đi."
Ôn Tiểu Nhã trầm trồ:
"Tốc độ của học trưởng thật nhanh.

Mới đó mà anh ấy đã chạy đến nhà chào hỏi ba mẹ vợ tương lai rồi."

Lan Lan tức giận:
"Ôn Tiểu Nhã, cậu nói tiếng người đi!" Rồi cô nàng nhanh chóng hỏi tiếp:
"Cậu...!thật sự cảm thấy tớ và học trưởng có khả năng sao?"
Ôn Tiểu Nhã trả lời rất nhanh:
"Tớ vẫn luôn nói tiếng người mà.

Hơn nữa, hai người có thích hợp hay không, sao người ngoài như tớ biết được chứ."
Lan Lan thở dài, nhắn:
"Vấn đề ở đây chính là sự chênh lệch quá lớn giữa hai nhà.

Tuy rằng học trưởng chưa nói nhà anh ấy làm gì, nhưng gia đình tớ đều đã nhìn ra, anh ấy là con nhà có tiền."
Ôn Tiểu Nhã thắc mắc:
"Vấn đề không phải là cậu có thích anh ấy không à?"
Lan Lan nhắn:
"Tớ không biết, nhưng ấn tượng của tớ với anh ấy rất tốt."
Ôn Tiểu Nhã đề nghị:
"Vậy cậu có thể thử kết giao với anh ấy xem."
Lan Lan khóc lóc nói:
"Ba tớ nói điều kiện hai nhà không tương xứng, ông bảo tớ đừng nên trèo cao.

Mà bản thân tớ cũng thấy vậy, nên tớ đã hứa với ông rồi."
Ôn Tiểu Nhã trả lời:
"Tình yêu là thứ không tuyệt đối hoàn hảo, thế nên cậu cứ vứt việc này sang một bên đi đã.

Nếu cậu và học trưởng đều yêu đối phương, thì mọi vấn đề sẽ được giải quyết hết.

Không còn sớm nữa đâu, cậu nhanh đi ngủ đi, như vậy sáng mai mới có tinh thần."
Lan Lan liền đáp trả bằng một hình ảnh ngủ ngon, rồi cô tắt điện thoại, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

__
Trần Chí Hào về đến nhà, thấy ba mẹ vẫn còn ngồi ở phòng khách thì ngạc nhiên hỏi:
"Ba mẹ, sao hai người còn chưa ngủ?"
Ba Trần không trả lời mà hỏi ngược lại:
"Chí Hào, dạo gần đây con ở bên ngoài làm cái gì?"

Trần Chí Hào nói:
"Ba, con không có gây chuyện gì mà!"
Ba Trần tức giận:
"Con còn dám nói dối.

Con cho rằng con ở ngoài làm gì, ba thật sự sẽ không biết à?"
Nghe vậy, Trần Chí Hào chỉ cười, bảo:
"Ba, nếu ba đã biết hết rồi thì cần gì hỏi con?
Ba Trần tức giận chỉ vào Trần Chí Hào, mắng:
"Con...!cái đứa nghiệt súc này! Con muốn làm ba tức chết mới thoải mái phải không?"
Sau đó ông nhìn về phía mẹ Trần, trách cứ:
"Đây chính là con trai ngoan của em đấy! Khoảng thời gian trước, thằng bé đánh nhau với Thượng Quan Nam Trì ở cửa nhà hàng, may mà Thượng Quan Nam Trì công tư phân minh, không so đo với nó, thế nên công ty của chúng ta mới không bị ảnh hưởng.

Anh đã nhắm mắt bỏ qua cho nó, thế mà nó còn không biết điều.

Hai hôm trước nó đi tìm cô gái kia, hiện tại anh chỉ hỏi nó thôi, nó liền bày ra bộ dáng này."
Mẹ Trần vội khuyên nhủ:
"Con trai, sao con lại có thái độ như vậy với ba con.

Ba con cũng chỉ vì quan tâm con nên mới hỏi con đó."
Trần Chí Hào nói:
"Ba mẹ, con đánh nhau với Thượng Quan Nam Trì chỉ là một chút hiểu lầm giữa cả hai thôi.

Mà việc hai ngày trước, ba mẹ có thể xem là con đang theo đuổi tình yêu của con đi.

Con trả lời xong rồi, con có thể lên lầu được không?"
Ba Trần hung dữ:
"Không được, ba muốn cùng con nói rõ ràng.

Con theo đuổi tình yêu thế nào là chuyện của con, nhưng ba có điều kiện, nếu con không đến công ty đi làm, ba một phân tiền cũng sẽ không cho con.

Đến lúc đó ba xem, con sẽ lấy cái gì đi theo đuổi người ta."

Trần Chí Hào quay sang nói với mẹ Trần:
"Mẹ, mẹ xem ba kìa.

Con chỉ là muốn cùng người ta yêu đương, sau đó kết hôn sinh con, vậy mà ba còn không đồng ý.

Không lẽ hai người muốn con cả đời cô độc sao?"
Ba Trần cười lạnh:
"Con muốn kết hôn sinh con cũng có thể được.

Nhưng điều kiện là con cần phải đến công ty đi làm, nếu con có đủ năng lực kiếm tiền nuôi sống gia đình, ba mẹ liền thuận theo ý con."
Trần Chí Hào vui mừng:
"Ba, đây chính là ngươi nói đó.

Chỉ cần con đến công ty đi làm kiếm tiền, ba mẹ sẽ không can thiệp vào hôn nhân của con nữa, mặc kệ cô gái ấy là ai, gia đình thế nào, hai người đều phải nhận cô ấy."
Ba Trần đáp:
"Ba nhất định sẽ giữ lời.

Ngày mai con đến bộ phận tài vụ làm việc, nếu con có thể trong một tháng thăng chức hai lần.

Ba liền cho con mang bạn gái về ra mắt, còn không, con vẫn nên nghiêm túc ở nhà đi."
Mẹ Trần hơi trách cứ:
"Lão Trần, anh hơi quá rồi! Nếu như cả đời thằng bé cũng không tìm được ai nữa, vậy chẳng phải con trai chúng ta sẽ phải cô độc tới già sao?"
Trần Chí Hào dùng ánh mắt không thể tin được nhìn mẹ Trần, hỏi:
"Mẹ, mẹ nói gì thế? Sao người có thể nghĩ con trai mình như vậy? Mẹ xem con giống như người sẽ cô độc đến già sao?"
Ba Trần gật đầu:
"Ừ, con không giống.

Chúng ta đã thống nhất rõ ràng rồi, giờ con đi nghỉ đi.

Ba nhất định sẽ không giúp con đi cửa sau đâu, thế nên con cố gắng làm việc đi."
Trần Chí Hào tự tin đáp:
"Cảm ơn ba, người cũng không cần giúp con đi cửa sau đâu.

Người chỉ cần chờ một tháng nữa, con nhất định sẽ đem con dâu mang đến cho hai người" Nói xong Trần Chí Hào liền đi lên lầu.

Mẹ Trần sốt ruột hỏi:
"Lão Trần, con trai chúng ta thật sự có người thích sao? Em thấy bộ dạng của thằng bé thật sự giống nhau.

Nếu không hôm nào em đi nhìn một cái, xem xét cô gái đó trước?"

Ba Trần nói:
"Em quá nhàn rỗi rồi phải không? Bây giờ chúng ta chưa quyết định vội, đợi một tháng sau lại nói."
Mẹ Trần lo lắng nói:
"Nhưng em vẫn có chút không yên tâm, em nghĩ mai em nên đi hỏi thăm một chút.

Xem xem cô gái kia là người thế nào."
Ba Trần nhắc:
"Nếu em muốn hỏi thì làm đi, chỉ là em đừng để con biết.

Tới lúc đó nó lại nháo lên, nói chúng ta không giữ lời."
Mẹ Trần nói:
"Em biết rồi.

Em làm việc mà anh còn không yên tâm nữa."
Ba Trần tiếp tục:
"Anh chỉ sợ em cưng chiều con thế kia, nếu thật sự có chuyện cũng sẽ cho nó biết."
Mẹ Trần có chút buồn rầu:
"Thời gian trôi qua thật nhanh.

Mới ngày nào Chí Hào còn là trẻ con, bây giờ thằng bé cũng đã trưởng thành, lại chuẩn bị yêu đương kết hôn rồi.

Mà hai người chúng ta cũng dần già đi, rất nhiều chuyện cũng không cần lo nghĩ nữa.

Mọi việc đều thuận theo ý con đi! Em chỉ cần về sau thằng bé hạnh phúc là được."
Ba Trần cười nói:
"Phải đó! Con trai chúng ta đã hai mươi sáu tuổi rồi, hơn một tháng nữa là hai mươi bảy.

Sinh nhật thằng bé rất nhanh sẽ tới, mà chúng ta, cũng sắp trở thành ông bà nội rồi."
Mẹ Trần vẫn khó chịu, bà nói:
"Đến cuối cùng là dạng con gái gì mới có thể làm Chí Hào như vậy chứ? Từ trước đến giờ thằng bé không hề muốn đến công ty, thế mà cô gái này lại có thể làm Chí Hào ngoan ngoan đi làm."
Ba Trần đáp:
"Em không cần lo nhiều như vậy! Hiện tại việc em cần làm chính là đi hỏi thăm về cô gái kia.

Nếu cô gái kia là người tốt lành, chúng ta liền đến bái phỏng gia đình con bé, sau đó nói chuyện của bọn nhỏ với gia đình.

Còn nếu con bé là loại người không đứng đắn, chúng ta sẽ ra mặt, yêu cầu nó rời khỏi Chí Hào."
__
Editor: Trịnh Tô Nguyệt


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận