Lâm Viện đi theo Mễ Yến Thanh xuống hầm giữ xe, cô ta vẫn còn bực tức vì không giành được bộ trang sức như mong đợi.
Mễ Yến Thanh cứ ngỡ Mộng Tịch nhu nhược dễ bị lấn át, nhưng sau sự việc lần này, cô ta không dám xem thường cô nữa.
“Yến Thanh, sao em không nói với anh biết cô ta là Chu Mộng Tịch hả?” Lâm Viện hơi gắt lên.
“Em có cơ hội để nói sao? Mẹ kiếp! Hôm nay thật xui xẻo mới gặp phải cô ta mà.”
Hai tay Mễ Yến Thanh khoanh trước ngực, điệu bộ cau có của Lâm Viện càng làm cô ta thêm bực mình.
Mễ Yến Thanh vùng vằng bỏ đi, định tự đón taxi về khách sạn chứ không muốn ngồi chung xe với anh ta nữa.
“Này, em đi đâu thế? Mau lên xe đi.”
Lâm Viện đuổi theo, níu tay cô ta lại.
Mễ Yến Thanh hừ lạnh một tiếng, không chút do dự mà hất tay anh ta ra.
Cô ta bắt đầu giở thói kênh kiệu, Lâm Viện đành xuống nước xin lỗi.
Người phụ nữ này giống như cây hái ra tiền vậy, có thế nào anh ta cũng phải bám thật chặt lấy.
“Em yêu, đừng giận nữa! Chúng ta không nên vì Chu Mộng Tịch mà cãi nhau đâu.”
Lâm Viện vừa nói vừa ôm lấy eo Mễ Yến Thanh, rủ rỉ vào tai cô ta những lời đường mật.
Phụ nữ rất dễ mềm lòng, chỉ cần nghe mấy câu êm tai liền nguôi giận.
“Đáng ghét! Lần sau không được hung dữ với người ta nữa đấy.”
Hai người họ ôm chầm lấy nhau, hôn hít mặn nồng.
Lâm Viên kéo cửa xe ra, gấp gáp đẩy Mễ Yến Thanh nằm ngửa ra ghế.
“Về khách sạn đi.
Ở đây… lỡ như bị người ta bắt gặp thì thế nào?”
Lâm Viện nhìn quanh, tuy rằng nói chỗ hai người để xe khá khuất nhưng cũng không thể đảm bảo người khác không dòm ngó.
Nghĩ vậy, anh ta mới chịu đồng ý với Mễ Yến Thanh, lái xe trở về khách sạn.
Ở một góc kín đáo cách đó không xa, Mộng Tịch vô tình chứng kiến một màn ân ái vừa rồi.
Có nằm mơ cô cũng không ngờ rằng, người con gái mà Tề Khang Vũ trân trọng, yêu chiều, lại ở sau lưng cắm cho hắn một cặp sừng lớn.
“Thú vị thật!”
Mộng Tịch rời khỏi khu trung tâm thương mại liền đến một cửa hàng hoa, mua một bó hồng trắng tinh khiết.
Chính xác thì cô muốn đến nghĩa trang mộ thăm mẹ!
Bó hoa hồng trắng được ai đó đặt sẵn trên mộ từ trước, Mộng Tịch không tiếc tay mà ném nó đi.
Cô cười đến run rẩy hai cánh vai, ánh mắt bi thương nhìn lên bức di ảnh trên tấm bia mộ.
Thật trớ trêu làm sao khi kẻ lái xe tông chết mẹ của cô lại đến thăm mộ bà!
“Mẹ ơi, Tịch nhi đến rồi đây…”
Mộng Tịch đốt một nén nhang cho người mẹ đã khuất.
Cô ngồi xuống lau dọn phần mộ, miệng mấp máy liên tục nói xin lỗi bà.
Mây đen bất ngờ kéo đến giữa tiết trời nắng gắt của mùa hạ, mưa rơi lách tách xuống mặt đất, phả lên chút hương hoa cỏ dại.
Mộng Tịch đưa tay hứng lấy hạt mưa bay lất phất, đôi mắt khép hờ cảm nhận chút tinh hoa của đất trời.
Cô cúi đầu trước mộ mẹ, rồi mới rời đi.
Bước chân vững trải đi về hướng cổng nghĩa trang, dứt khoát không ngoái đầu lại một cái…
Bởi vì Mộng Tịch biết ở đằng kia, có một người đàn ông đang theo dõi từng hành động của mình.
“Tề Khang Vũ, tôi sẽ khiến anh nếm trải cảm giác sống không bằng chết!”
Mộng Tịch đi rồi, Tề Khang Vũ mới bước ra từ sau phiến đá.
Hai tay hắn chắp đằng sau lưng, khó hiểu nhìn bó hoa hồng trắng mình mua đến bị cô ném vào thùng rác.
“Rốt cuộc thì con gái bà đang định làm gì?”
Hắn quay sang nhìn vào tấm bia mộ, trầm ngâm suy nghĩ.
…
Mộng Tịch lái xe một mạch về đến biệt thự, cơm trưa cũng không thèm ăn mà lao đầu vào cái máy tính và đống tài liệu đã thu thập được.
Ngày mai cô sẽ gặp lại Vương Lĩnh, đến lúc đó sẽ tìm cách thương lượng với hắn kế hoạch đối phó với Tề thị.
Mộng Tịch ngồi suốt mấy tiếng trời trên bàn làm việc, xem tài liệu đến độ hai mắt mỏi rời.
Cô cẩn thận cất hết những thứ quan trọng vào két sắt đặt trong tủ quần áo của mình, rồi mới nằm lên giường, định chợp mắt một lúc.
Cô rất mệt, mệt cả thể xác lẫn tâm hồn.
Từ lúc sống lại, Mộng Tịch phát hiện mình chỉ chăm chăm vào việc trả thù.
Nó trở thành động lực sống to lớn, tiếp thêm cho cô nhiều sức mạnh, nhưng nó cũng như một con dao hai lưỡi, đang dần cướp đi bản tính thiện lương vốn có của Mộng Tịch.
Nhiều suy nghĩ cứ lởn vởn trong đầu cô, rối rắm không có cách nào gỡ ra được.
Cô ngập trong đống muộn phiền của bản thân mà ngủ một mạch đến tận chiều tối.
Cơm tối dọn lên, quản gia Trương lên phòng gọi Mộng Tịch dậy.
Hôm nay vẫn như bao ngày, một mình cô ngồi vào bàn ăn rộng lớn dùng bữa.
“Quản gia Trương, tôi nghe nói bà có một đứa cháu gái ở quê có đúng không? Nếu cô bé có thời gian rảnh thì bà gọi lên đây chơi ít hôm đi.” Mộng Tịch ám chỉ đến Tiểu Thanh.
“Được, tôi sẽ nói con bé.
Được sống trong biệt thự lớn thế này, chắc nó sẽ thích lắm.”
Trương Cầm vui không không kể xiết.
Mộng Tịch không nói thì bà ta cũng đang định tìm cơ hội mở lời để đưa đứa cháu của mình vào căn biệt thự này.
Mộng Tịch tiếp tục ăn cơm, thi thoảng liếc thấy vẻ mặt hí hửng của Trương Cầm thì không khỏi khinh miệt.
Sớm thôi! Cô sẽ khiến hai dì cháu nhà họ Trương phải hối hận vì đã bước chân vào trong căn biệt thự này..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...