Tiễn Chu Bá Thành ở sân bay xong, Mộng Tịch trở về căn biệt thự mà Tề gia đã chuẩn bị cho cô và Tề Khang Vũ.
Hắn vẫn chưa về, một mình cô đi vào căn phòng ngủ của hai người.
Cách bài trí với gam màu đen xám làm chủ đạo theo lối kiến trúc phương Tây, thật sự rất đẹp và thanh nhã.
Mộng Tịch mặt thoáng nét cười, nhưng rồi cơ mặt lại cứng đơ lại ngay sau khi nhìn thấy tấm hình trên chiếc tủ nhỏ kê cạnh đầu giường.
Căn phòng này vốn là phòng tân hôn của hai người, nhưng người con gái trong khung hình đứng cạnh Tề Khang Vũ kia vốn không phải cô, mà là Mễ Yến Thanh- tình nhân của hắn.
Cô gái kia cô cũng có biết sơ qua, nếu nhớ không nhầm thì là cô ta từng là người giúp việc ở Tề gia.
Lúc trước vẫn thấy Tề Khang Vũ đối xử với cô ta rất bình thường, không có một chút biểu hiện gì là thân thiết.
Ngược lại, hắn khi trước cũng không ghét bỏ Mộng Tịch nhiều đến thế, nhưng khoảng từ trước hai năm cô đi Mỹ, không hiểu sao quan hệ giữa hắn và cô dần trở nên xấu đi.
Thật không ngờ mấy năm Mộng Tịch ở bên Mỹ, chuyện tình cảm giữa Mễ Yến Thanh với Tề Khang Vũ lại có tiến triển nhanh chóng như vậy, cuối cùng hai người họ lại yêu nhau.
Đang mãi mê suy nghĩ, một cơn gió nhẹ thổi từ ngoài cửa sổ vào, lướt qua làn da trắng mịn của Mộng Tịch như muốn kéo cô về với thực tại.
Cô nhìn chằm chằm tấm hình, tự nhiên có chút buồn xen lẫn chút ấm ức, bàn tay vô thức đẩy úp khung hình xuống mặt bàn.
Trời xui đất khiên kiểu gì, khung hình bị trượt rơi xuống sàn nhà làm tấm kính chắn ở phía trước vỡ toang ra.
Mộng Tịch khẽ giật mình, trong người cảm thấy bồn chồn.
Cô nhanh chóng thu dọn chỗ kính vỡ, tiện tay đổ chúng vào sọt rác ở góc phòng, còn tấm hình cô đặt ngay ngắn vào ngăn kéo nhỏ.
Dường như là hơi mệt, Mộng Tịch ngồi phịch luôn xuống đất, lưng dựa vào thành giường.
Tề Khang Vũ bỏ đi mấy tiếng đồng hồ, cô có chút lo lắng.
Đôi tay lười biếng mò ra sau với lấy chiếc điện thoại trên giường định gọi cho hắn nhưng lại bất cẩn để điện thoại rơi xuống sàn, văng xuống gầm giường.
“Hừm.” Khẽ thốt ra một tiếng cảm thán, cô cau mày biểu hiện không mấy vui vẻ.
Mộng Tịch cúi thấp người để lấy chiếc điện thoại, song lại tự gõ vào đầu của mình mấy cái, trách bản thân mình thật ngớ ngẩn.
Phải rồi, cô làm gì có số điện thoại của Tề Khang Vũ.
Cùng lúc cô vô tình phát hiện một vật gì đó ở dưới gầm giường, liền kéo nó ra xem thử.
Xé bỏ lớp giấy đỏ bọc ở bên ngoài, khung ảnh lớn bên trong từ từ lộ ra, là hình cưới của cô và Tề Khang Vũ.
Hình của Tề Khang Vũ cùng người con gái khác thì chiễm chệ trên bàn, hình cưới của hắn cùng vợ hắn thì vứt dưới xó giường.
Hóa ra kết cục của ‘kẻ thứ ba’ như hắn nói, là thế này sao?
Mộng Tịch ngồi thu người vào một góc giường, cẩn thận suy nghĩ lại mọi chuyện.
Cô thấy hơi dao động, cũng thấy hơi chênh vênh vì quyết định của mình.
Lựa chọn gả cho hắn, thật sự đúng đắn sao?
Nhưng mà nếu không gả cho hắn, chỉ sợ cả đời này cô cũng không tìm được ai khiến bản thân rung động nữa.
Ngồi thờ người ra một lúc lâu, đến lúc nhìn thời gian trên màn hình điện thoại đã hơn sáu giờ tối, cô đi xuống dưới lầu.
Hôm nay cũng chưa có người giúp việc đến, Mộng Tịch đành tự vào bếp chuẩn bị cho bữa ăn tối.
Cũng may lúc nãy trên đường từ sân bay trở về, cô đã ghé qua siêu thị mua sẵn một ít thức ăn.
Tài nấu nướng của Mộng Tịch rất khá, cặm cụi trong bếp một hồi, cô đã chuẩn bị được một bàn thức ăn thịnh soạn.
Cơm dẻo canh ngọt đã sẵn sàng, chỉ chờ Tề Khang Vũ về nữa liền có thể dùng ngay.
Đáng tiếc, Mộng Tịch chờ đến trời tối khuya cũng chưa thấy bóng dáng hắn.
Nhìn lên chiếc đồng hồ lớn trên tường đã hơn chín giờ tối, cô sợ thức ăn nguội nên hâm nóng lại.
Lại tiếp tục chờ đợi trong sự tẻ nhạt, cô ngủ gục trên bàn lúc nào không hay…
Mà ở trong một căn hộ chung cư cao cấp nào đó, Tề Khang Vũ đang ôm một người con gái khác trong lòng.
Đôi môi hắn hôn nhẹ lên trán cô ta, rồi vùi cả khuôn mặt vào mái tóc đen dài kia.
“Yến Thanh, anh yêu em.”
Cô gái kia nũng nịu, khuôn mặt vùi sâu vào ngực hắn.
Lời nói cô ta cất lên có mấy phần ấm ức:
“Không phải anh lấy Chu Mộng Tịch rồi sao? Có phải anh không cần em nữa không?”
Tề Khang Vũ vội an ủi Mễ Yến Thanh, đôi tay hắn nắm lấy tay cô ta, hai chóp mũi chạm vào nhau.
“Không một ai có thể thay thế em cả.”
Tề Khang Vũ kết thúc lời khẳng định chắc nịch của mình bằng một chiếc hôn mãnh liệt.
Tấm mền trắng được kéo lên trùm kín người hai người họ.
Từng mảnh vải trên người được cởi ra, ném vương vãi ra sàn.
Đêm khuya tĩnh mịch, những tiếng rên rỉ ám muội liên tục phát ra trong căn phòng ngủ này thật khiến người khác phải ngượng mặt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...