Vũ Tiểu Kiều đỡ lấy cái cổ bị đau, cô ra sức hít thở lấy không khí, toàn thân cô không còn một chút sức lực nào nữa, mềm nhũn trong lòng Tào Xuyên.
Tào Xuyên đau lòng ôm chặt lấy cô, anh ta không ngừng an ủi cô, “Không sao rồi, không sao rồi.”
Đây còn là lần đầu tiên Tào Xuyên ôm chặt lấy Vũ Tiểu Kiều như vậy, anh ta cảm nhận được sự mềm mại của người phụ nữ nhỏ trong lòng mình, đặc biệt là mùi hương thoang thoảng đặc biệt trên người cô dường như có sức hấp dẫn có thể khiến xương cốt anh ta trở nên rã rời, trong lòng anh ta không kiềm chế được mà rung động, ánh mắt nhìn Vũ Tiểu Kiều của anh ta dần dần trở nên mê mẩn.
Vũ Tiểu Kiều cảm nhận được sự khác thường trong anh mắt của Tào Xuyên, cô kháng cự ra sức đẩy anh ta ra, nhưng tiếc rằng toàn thân cô không có chút sức lực nào nữa nên không thể đẩy được anh ta ra.
Tào Xuyên, “Đừng sợ, đừng sợ, chuyện đã qua rồi.....”
Tào Xuyên dịu dàng cúi đầu xuống, môi anh ta khẽ chạm vào vành tai mềm mại của Vũ Tiểu Kiều rồi nhẹ nhàng thở một hơi.
Toàn thân Vũ Tiểu Kiều đột nhiên căng cứng, cô càng ra sức đẩy anh ta.
“Anh buông tôi ra, khụ khụ khụ....” Cô vừa lên tiếng thì giọng nói của cô bị khàn đến mức khó có thể nhận ra được.
“Đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em.” Tào Xuyên ôm chặt lấy cô, anh ta rất muốn đem cô hoà vào trong người mình để thoả thích thân mật với cô.
Tào Xuyên và Vũ Tiểu Kiều hẹn hò với nhau được hơn một năm, nhưng ngoại trừ nắm tay thì từ trước đến tay cô không để anh ta vượt quá bất kì giới hạn nào, anh ta cũng hết sức tôn trọng cô.
Nhưng bây giờ Vũ Tiểu Kiều đã phát sinh quan hệ với người đàn ông khác, anh ta rất phiền muộn về việc tại sao lần đầu tiên của cô không phải thuộc về anh ta!
Anh ta vẫn luôn biết Vũ Tiểu Kiều là một cô gái tốt, anh ta cũng thương xót cô xuất thân trong gia đình có hoàn cảnh như vậy, cô vẫn luôn độc lập gánh vác tất cả.
Nếu như Vũ Tiểu Kiều không có người cha dượng nghiện cờ bạc và người anh trai có bệnh kia thì hoàn cảnh của nhà cô chắc chắn không phải như bây giờ!
Tào Xuyên, “Tiểu Kiều, cô nhớ rõ, tôi mới là bạn trai của cô, là chồng tương lai của cô!”
Tâm trạng của Vũ Tiểu Kiều không biết làm sao lại trở nên nặng nề, trong ánh mắt cô dần dần xuất hiện rất nhiều sự tuyệt vọng.
Có là đây là vận mệnh của một người đã được định sẵn như vậy, ai cũng không thay đổi được.
“Tùng, Tùng.....”
Cao Thuý Cầm gọi, bà bổ nhào đến bên cạnh người Vũ Thanh Tùng nắm lấy bàn tay to lớn đang không ngừng run rẩy của Vũ Thanh Tùng.
Vũ Thanh Tùng nằm trên giường bệnh, thuốc an thần khiến anh ta mất hết sức lực, trên khuôn mặt đẹp trai vẫn còn sự đáng sợ vẫn chưa biến mất, nhưng trong đôi mắt long lanh khác thường đó lại từ từ lăn xuống một hàng nước mắt.
Lúc này trái tim Cao Thuý Cầm đều đã tan vỡ, một tiếng khóc đau đớn “hức” cất ra, bà ôm chặt lấy Vũ Thanh Tùng.
“Mẹ biết, Tùng không cố ý, Tùng cũng không muốn làm tổn thương em gái....Tùng chỉ không biết biểu đạt ra....”
“Mẹ không trách con, em gái cũng không trách con...”
“Tùng, con đừng khóc, đừng khóc....”
Vũ Tiểu Kiều nhanh chóng giãy ra khỏi lòng Tào Xuyên bổ nhào đến phía anh trai, “Anh, anh đừng khóc! Em không sao, em gái rất khoẻ.....!huhu...!em biết, anh đang chơi trò chơi với em.”
Vũ Tiểu Kiều nở ra nụ cười xinh đẹp nhất, cô không ngừng lau nước mắt giúp anh trai.
Vũ Thanh Tùng nghi ngờ nhìn vào Vũ Tiểu Kiều, anh ta khẽ nghẹn ngào khóc một tiếng, dần dần nhắm mắt chìm vào giấc ngủ, trong khoé mắt anh ta còn đọng lại những giọt nước mắt óng ánh.
Cảnh này khiến nhân viên y tá đều lộ ra vẻ xúc động, có y tá còn khóc nức nở theo và không ngừng lau khoé mắt ẩm ướt của mình.
Tuy người khờ dễ bị mất kiểm soát, nhưng ở chỗ sâu nhất trong nội tâm của người khờ cũng có tình cảm!
Lí Thành Sơn lau mồ hôi ướt đẫm trên đầu, ông ta liệt người nằm trên ghế sofa, “Thuý Cầm à, em đừng khóc vội, em vẫn nên nghĩ cách đi, Tùng một khi phát điên sẽ làm tổn thương người khác, đây cũng không phải chuyện lâu dài.”
“Ai nói Tùng của tôi làm người khác bị thương vậy! Nó chỉ không biết biểu đạt!!! Nó vốn không phải là đang làm người khác bị thương!!!” Cao Thuý Cầm la hét lên, doạ cho Lí Thành Sơn lập tức im miệng, không dám nói ra thêm một chữ nào khác.
Đường Khải Hiên nhìn Vũ Tiểu Kiều, lại nhìn sang Vũ Thanh Tùng đã ngủ say, anh ta khẽ lên tiếng.
“Nhìn vào tình hình của bệnh nhân, bệnh nhân làm người khác bị thương không phải chỉ một lần, tôi đề nghị người nhà đưa anh ta đến khoa thần kinh nằm để giám sát.”
“Không được!!!” Cao Thuý Cầm hét lên một tiếng, “Tùng nà chúng tôi chỉ bị động kinh, vốn không phải bệnh tâm thần!!”
“Bà Cao, tôi hiểu tâm trạng của bà, nhưng tình hình này của người bệnh rất dễ tạo nên thương hại không thể cứu vãn được cho người bên cạnh.” Đường Khải Hiên nói.
Cao Thuý Cầm không ngừng lắc đầu, “Sẽ không đâu, sẽ không đâu....tôi nhất định sẽ theo dõi nó chặt chẽ, sẽ không để nó làm người khác bị thương, đừng đưa nó đến khoa tâm thần, nó không thể đến nơi như vậy.”
“Hức hức....”
Cao Thuý Cầm khóc đến mức trên mặt đầy vệt nước mắt, suýt nữa bà còn quỳ xuống trước mặt Đường Khải Hiên, Đường Khải Hiên nhanh chóng đỡ Cao Thuý Cầm lên.
“Tùng của tôi không thể đến chỗ đó, không thể đến...!nó từ bé đã nhát gan, chỗ đó sẽ doạ nó sợ....nó sẽ sợ hãi, sẽ cảm thấy mẹ bỏ rơi nó....”
“Hức hức...!Tùng không thể đến đó!”
Bệnh của Vũ Thanh Tùng vốn không thể chữa khỏi được, cũng không có chuyển biến tốt, vẫn luôn là đang cố gắng duy trì trạng thái hiện tại, nếu có lịch sử phát bệnh làm người khác bị thương thì sẽ bị khoa tâm thần của bệnh viện nhốt lại, muốn về nhà cũng khó.
Cao Thuý Cầm không thể Tùng của bà sống ở nơi bên trong đều là bệnh nhân tâm thần được.
Cao Thuý Cầm, “Thằng bé không cố ý, nó cũng rất buồn, từ bé nó đã yêu thương em gái nhất, sao có thể có ý gây thương hại cho em gái....nó chỉ không cẩn thận...”
“Lúc nãy chỉ là do thằng bé quá sợ hãi, nó cứ kích động là không biết cách biểu đạt bên mới có hành động quá kích động....!phó viện trưởng Đường, anh nhất định đừng đưa Tùng đến khoa tâm thần...”
Vũ Tiểu Kiều đỏ ửng mắt, cũng cầu xin Đường Khải Hiên nói, “Đừng đưa anh trai tôi đến khoa tâm thần, tôi sẽ theo dõi anh tôi chặt chẽ, tuyệt đối không để anh ấy gây thương hại cho người bên cạnh.”
Đường Khải Hiên nhìn cái cổ bị xanh tím một mảng của Vũ Tiểu Kiều rồi than thở một tiếng.
Người mà Vũ Thành Tùng gây tổn thương không phải ai khác, mà là cô!
“Cầu xin anh, bác sĩ Đường, anh nhất định đừng đưa anh tôi đến đó.” Vũ Tiểu Kiều vẫn luôn quật cường ngẩng đầu lên khẽ cầu xin.
Đường Khải Hiên mềm lòng, anh ta không biết nên nói cái gì.
“Cô ra ngoài một lúc.” Đường Khải Hiên quay người đi ra khỏi phòng bệnh.
Vũ Tiểu Kiều đi theo anh ta ra ngoài, đến văn phòng của Đường Khải Hiên, khi cô đang muốn van nài anh ta đừng đưa anh cô đến khoa thần kinh thì Đường Khải Hiên lại đưa cho cô một lọ thuốc.
“Bôi lên để lưu thông máu và làm tan chỗ bầm.” Đường Khải Hiên nói.
Vũ Tiểu Kiều ngớ người, cô từ từ nhận lấy lọ thuốc, cắn môi dưới, lông mi dày và dài che đi đôi mắt trong veo của cô.
“.......!cám ơn.”
Đường Khải Hiên thấy Vũ Tiểu Kiều lúc nào cũng như con nhím, vậy mà bây giờ đột nhiên trở nên dịu dàng khiến anh ta có chút không quen.
“Cô....vẫn ổn chứ?”
Cảnh lúc nãy thật là nguy hiểm, đối với một cô gái mà nói nhất định cũng bị doạ cho sợ chết khiếp rồi.
Anh ta rất muốn an ủi cô, nhưng lại không biến nên nói như thế nào.
“Cái đó....một ngày bôi ba lần, nếu cô thấy chỗ nào không khoẻ thì đến chỗ tôi kê đơn thuốc.”
Vũ Tiểu Kiều, “Ừm, được.”
Vũ Tiểu Kiều quay người đi ra ngoài, Đường Khải Hiên lại đột nhiên gọi cô đứng lại, anh ta đẩy kính trên sống mũi, khẽ lên tiếng.
“Đừng áp lực lớn quá, chúng tôi sẽ hết sức chữa trị cho tình hình của anh trai cô, tuy nói không thể chữa khỏi, nhưng sẽ có chuyển biến tốt hơn so với bây giờ.”
“Còn có.....khi anh ta kích động sẽ làm người khác bị thương, tốt nhất khi anh ta phát bệnh mất kiểm soát thì đừng lại gần anh ta.”
Vũ Tiểu Kiều nhàn nhạt đồng ý một tiếng rồi đẩy cửa ra ngoài.
Cô không nhìn thấy Tịch Thần Hạn đang đứng ở chỗ không xa nhìn thấy cô từ trong văn phòng của Đường Khải Hiên bước ra đã tức giận đến mức khuôn mặt đẹp trai lập tức trở nên đen kịt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...