Tịch Thần Hạn mới hai ngày không gặp Vũ Tiểu Kiều đã cảm thấy như thiếu thứ gì đó, đứng ngôi không yên.
Anh đến bệnh viện thăm bà nội, cố ý ở bên ngoài phòng bệnh của mẹ Vũ Tiểu Kiều loanh quanh mấy lần, nhưng cũng không nhìn thấy Vũ Tiểu Kiều.
Người phụ nữ này, không ở bệnh viện chăm sóc mẹ mà lại chạy đi rôi!
Tịch Thần Hạn buồn bực đi xuống lâu.
Đúng lúc này bác sĩ Đường Khải Hiên chữa trị cho bà nội của Tịch Thần Hạn, phó viện trưởng bệnh viện Đức An thay đồ tan làm bước ra ngoài.
Nhìn thấy sắc mặt ủ rũ của Đường Hạo đi ở phía trước, anh khẽ ho nhẹ ở đằng sau.
Tịch Thần Hạn quay đầu, Đường Khải Hiên thảo chiếc kính gọng vàng trên mặt bỏ vào trong túi quân, huýt sáo nhẹ nhàng với Tịch Thần Hạn.
Tịch Thần Hạn nhíu mày, nhưng ánh mắt sáng của Đường Khải Hiên lại đang ảm thị với anh, ý muốn hẹn anh một chút.
Tịch Thần vẫn nhíu mày, Đường Khải Hiên lặc chiếc chìa khóa xe trong tay, nhẹ nhàng nói vài câu rồi bước đi trước.
“Chỗ cũ, anh mời.
Tịch Thân Hạn hừ một tiếng: “Làm như tăm tối lắm ấy không bằng.
Tịch Thần Hạn sau đó cũng rời khỏi bệnh viện.
Nhà hàng Mễ La.
Nhà hàng cao cấp nổi tiếng nhất thành phố Kinh Hoa, giá cả vô cùng đắt đỏ, không phải là nơi mà người bình thường có thể chi trả được.
Đường Khải Hiên mỗi lần hẹn gặp Tịch Thần Hạn đều đến đây, tiêu một số tiền lớn của Tịch Thân Hạn,
Người phục vụ thấy họ đến, cung kính dân họ lên tầng Trên tầng có một phòng riêng, là phòng riêng duy nhất của cả nhà hàng này, cũng là một nơi riêng tư thuộc về Đường Khải Hiện và Tịch Thần Hạn
Căn phòng bốn mặt đều là kinh, dùng một chất liệu đặc biệt, từ bên trong có thể nhìn ra được bên ngoài, nhưng người bên ngoài lại không nhìn được vào bên trong.
Tịch Thần Hạn thoải mái ngồi lên chiếc ghế sofa da, ánh mắt lạnh lùng nhìn Đường Khải Hiền ở đối diện.
Người phục vụ kính cần lui ra ngoài, cũng không cần hỏi hai người gọi món gì, chỉ cần nói với đầu bếp một tiếng “Cậu Đường và cậu Thần đến rồi”, đầu bếp sẽ biết phải chuẩn bị những gì.
Bởi khẩu vị của hai người đều rất trung thành, nhiều năm cũng không thay đổi, Đường Khải Hiên thích bò bít tết 7 phần chin kết hợp với sốt gan ngỗng, còn có một chai rượu vang Lafite năm 82.
Tịch Thần Hạn thích bò bít tết 9 phần chín, cả hồi với trứng cá muối, và thêm một ly nước chanh.
Đường Khải Hiên dựa vào chiếc ghế sofa, tiếp tục nhìn ra ngoài: “Tôi phải kiểm tra thật kĩ, trong nhà hàng có người nào đáng nghị không.
Anh đang ở trên đầu ngọn sóng, đừng để bị phóng viên chụp được, hại tôi phải có tên trên tiêu đề cùng anh, tôi không muốn xuất đầu lộ diện đâu.
Đường Khải Hiên bây giờ nói chuyện như một cậu chủ giàu có, không còn chút nho nhã hiền hậu khi ở trong bệnh viện nữa rôi.
Tịch Thần Hạn vẫn nhìn người bạn này với một ánh mắt lạnh lùng.
“Đừng mà, đây là ảnh mắt gì vậy, sợ quá à” Đường Khải Hiên vỗ ngực, nét mặt đầy sự trêu chọc.
Tịch Thần Hạn không nói gì, Đường Khải Hiên đến gần hỏi anh: “Hay là, anh hoàn tục rồi?”
Ánh mắt Tịch Thần Hạn càng thêm lạnh lùng.
Đường Khải Hiện chỉ vào mình, bực mình phàn nàn: “Bỏ rơi người đàn ông đẹp như tôi, có tình mới rồi ?”
Tịch Thần Hạn lặng lẽ rót một cốc nước chanh, nhẹ nhàng ngửi lấy mùi hương của chanh.
Đột nhiên cảm thấy, mùi vị này rất giống hương thơm nhàn nhạt trên người Vũ Tiểu Kiều.
Mũi anh gần đây có phải có vấn đề rồi không? Sao lại thường xuyên ngửi thấy mùi hương của người phụ nữ đó.
“Người phụ nữ đó, có phải là thật không!”
Đường Khải Hiên giống như tình nhân bám lấy Tịch Thần Hạn lắc lư, cốc nước chanh nóng suýt nữa thì văng ra, Tịch Thần Hạn từ từ đặt chiếc lỵ xuống, cuối cùng cũng nhìn Đường Khải Hiền.
Cũng không có gì lạ khi Đường Khải Hiện không thể bình tĩnh như thế.
Khi nhìn thấy đoạn video Tịch Thần Hạn “cưỡng bức cô gái”, anh đã bị rối tung trong gió, khi nhìn thấy Tịch Thần Hạn thừa nhận đó là vợ sắp cưới, cả người anh như bị sét đánh.
Tên hòa thượng Tịch Thần Hạn, lại có thể có phụ nữ rồi!
Là người bạn thân của Tịch Thần Hạn, đã từng bị đồn trong giới quý tộc rằng giữa hai người bọn họ có một tình bạn thân thiết nhất mà lại không biết gì hết.
Tịch Thần Hạn vẫn không nói, Đường Khải Hiên gõ bàn, giận dữ nhìn anh.
“Khi tôi không biết chuyện gì, anh đã xem tôi như là thứ bỏ đi, chuyện này anh phải giải thích rõ ràng với tôi l
Tịch Thần Hạn lười biếng không muốn nói chuyện với anh, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đường Khải Hiền khoanh tay trước ngực, nheo mắt nhìn chăm chăm Tịch Thần Hạn, tìm kiếm trong đầu đối tượng có khả năng nhất.
Bồng nhiên, Đường Khải Hiên rùng mình, không dám cất lời kinh ngạc hỏi: “Chắc không phải người phụ nữ tên Vũ Tiểu Kiều chứ?”
Hàng lông mày điềm tĩnh của Tịch Thần Hạn cuối cùng cũng động đậy.
Đường Khải Hiên gõ bàn, giống như một đại diện của đảng “Thần Hạn, chẳng trách mà ở trong bệnh viện lại quan tâm cô ấy như thế! Còn đích thân ôm cô ấy đến phòng bệnh Tịch Thần Hạo, từ khi nào anh lại quan tâm đến phụ nữ như thế Còn giữ lấy mẹ của cô ấy, không cho xuất viện! Anh vì theo đuổi một người phụ nữ, không nhất thiết phải đen tối biến thái như thế chú!
Tịch Thân Hạn ngước đôi mắt lạnh lùng cao quý của anh, bất ngờ hỏi Đường Khải Hiên.
“Tôi thật sự biến thái?
Đường Khải Hiên hít một hơi, cau mày: “Sao bỗng nhiên anh lại hỏi điều này?
Tịch Thần Hạn lại không nói gì, hình ảnh của Vũ Tiểu Kiều lại xuất hiện trong tâm trí anh, cảnh cô chỉ vào anh mắng anh là tên biến thái
Bây giờ Đường Khải Hiên cũng nói anh biến thái Anh bằng nhiên nghi ngờ liệu mình có thật sự biến thái.
“Tôi nói này Thần Hạn, nếu như anh chỉ là chơi đùa, tôi cũng sẽ không nói gì.
Còn nếu như anh muốn kết hôn cô ấy, thì tôi không đồng ý!
Ánh mắt sắc lạnh như dao của Tịch Thần Hạn nhìn chăm chăm Đường Khải Hiên.
Chuyện của anh, không đến lượt Đường Khải Hiên khoa tay múa chân.
“Thần Hạn, mặc dù mẹ cô ấy là một nhà thiết thời trang nổi tiếng, nhưng dòng dõi không phù hợp, cô ấy sẽ không thể vào được nhà họ Tịch đâu!”
“Cho dù không nói đến chuyện dòng dõi, anh có từng nghĩ rằng, anh thật sự muốn lấy cô ấy, hay chỉ là lấy cô làm lá chắn chưa?”
Sắc mặt của Tịch Thần Hạn đã tối đen như mực.
Anh chỉ là muốn người phụ nữ đó, không có nghĩ đến những vấn đề khác.
Chỉ cần là Tịch Thần Hạn anh muốn, thì chắc chắn sẽ phải có được.
Không cần nguyên nhân, cũng không cần bất cứ lí do gì, cũng không cần phải suy nghĩ có được hay không.
“Không phải anh động lòng thật đó chứ? Vẫn Thi phải làm sao? Cô ấy đã vì anh
Tịch Thần Hạn đột nhiên đứng dậy, đi thẳng ra ngoài.
Đường Khải Hiên biết mình đã lỡ miệng, chạm đến giới hạn của Tịch Thân Hạn, vội vàng kéo Tịch Thân Hạn trở lại, để anh ngôi lại trên ghế sofa.
“Là tôi lắm mồm, không nên nhắc đến Vân Thị! Tôi sai rồi còn chưa được sao!”
Đường Khải Hiên liên tục lắc đầu, không ngờ Tịch Thần Hạn đã để tâm đến Vũ Tiểu Kiều tới mức độ này, ngay cả bạn thân nhất cũng không nói được
Đường Khải Hiên rót hai ly rượu vang đỏ, chạm cốc Tịch Thần Hạn: “Chúc mừng anh vẫn còn bình thường” Đường Khải Hiên nhấp một ngụm vang đỏ, khuôn mặt say sưa: “Chính là hương vị này thật sự đã mê hoặc tôi.
Khi rời đi, anh phải mang cho tôi hai chai, tôi phải mang về nhà uống Tịch Thần Hạn nheo mắt lạnh lùng: “Đường Khải Hiên, anh đừng có quá đáng.”
Chỗ này rõ ràng là nhà hàng riêng của Đường Khải Hiên, nhưng mỗi lần kéo Tịch Thần Hạn đến ăn cơm, đều bắt Tịch Thần Hạn phải thanh toán, không được giảm giá đã đành, hôm nay lại còn đòi ăn và lấy về!
Tình cảm rẻ rúng đều bị Đường Khải Hiên chiếm lấy rồi! “Dù sao lão hòa thượng anh cũng có tiền! Tôi giúp anh tiêu bớt!” Đường Khải Hiên nói
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...