Đông Thanh đứng sau Tịch Thần Hạn, trân trọng thông báo với anh rằng đã đưa Vũ Tiểu Kiều về nhà an toàn.
Tịch Thần Hạn nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, nhìn ra khung cảnh rộng lớn với những ngọn núi nhỏ bên ngoài cửa sổ, ánh mắt đầy u ám.
“Cậu Thân, anh và cô Vũ có mặt tại lễ trao giải, còn có video và hình ảnh ở tòa nhà Uy Long, tôi đã chặn hết chúng lại, không có bất cứ tin tức nào được lan truyền.
Sau đó, Đông Thanh lại nói tiếp: “Mặc dù báo mạng và bảo giấy đã bị chặn lại, nhưng không thể ngăn được những lời truyền miệng, phía phu nhân sớm muộn cũng sẽ biết sự hiện diện của cô Vũ
Tịch Thần Hạn không nói gì.
Đông Thanh lại nói: “Có lẽ phu nhân đã biết được tin gì, nếu không sẽ không vội đến Ngự Hải Long Loan.
“Cậu Thần, tiếp theo đây, anh dự định làm gì?”
Đôi đồng tử của Tịch Thần Hạn khẽ co lại, anh vẫn không nói năng gì.
Dù thế nào, vào lúc này, tuyệt đối không thể để mẹ anh biết Vũ Tiểu Kiều
Lúc này, Dương Tuyết Như đến.
Tịch Thần Hạn nhanh chóng ra đón tiếp với một nụ cười trên khuôn mặt, nhẹ nhàng nói: “Sao mẹ lại đích thân đến đây?” Dương Tuyết Như mỉm cười duyên dáng: “Từ khi mẹ chuẩn bị căn nhà này cho con, chưa một lần bước đến.
Đúng lúc hôm nay đi ngang qua đây nên ghé qua xem con trai cưng của có quen không”
Dương Tuyết Như liếc nhìn khắp căn phòng.
Đôi mất tinh anh sắc bén giống như một công cụ quét nhưng dấu vết đáng ngờ.
“Căn nhà thật sự khá tốt.” Dương Tuyết Như bước trên đôi giày cao gót trong căn biệt thự rộng lớn, từng phòng từng phòng, thậm chí trong góc nhỏ cũng không bỏ qua mà cần thận quan sát.
“Căn nhà mẹ tốn công sức chuẩn bị cho con, dĩ nhiên là tốt rồi.
Con rất thích, hơn nữa sống cũng rất thoải mái.” Giọng nói của Đường Hạo chậm rãi.
Dương Tuyết Như mỉm cười với anh, trong ánh mắt đều là tình yêu của một người mẹ: “Chỉ cần Tịch Thần Hạn thích, mẹ đã rất hài lòng rồi.”
Dương Tuyết Như đi khắp phòng, không phát hiện ra ai, nên bước từng bước về phía phòng tắm.
Trái tim của Tịch Thần Hạn đột nhiên nặng trĩu, nhưng sắc mặt vẫn điềm tĩnh như lúc đầu.
Bàn chải đánh răng của Vũ Tiểu Kiều ở trong nhà tắm Dựa vào sự hiểu biết của anh với Dương Tuyết Như, cho dù anh phủ nhận rằng từng có người phụ nữ ở nhà, Dương Tuyết Như cũng sẽ lấy bàn chải đánh răng đi kiểm tra “DNA”, đến lúc đó cho dù muốn giấu cũng không giấu được nữa rồi.
Tịch Thần Hạn nhìn Đông Thanh, Đông Thanh khó hiểu, và rồi cả mặt thở dài.
Dương Tuyết Như là người năm quyền lớn của nhà họ Tịch, mặc dù bây giờ có rất thứ đều đã được ủy quyền, nhưng vẫn là chủ của nhà họ Tịch, Đông Thanh chỉ là một trợ lý nhỏ đương nhiên không dám ngăn lại.
Dương Tuyết Như bước vào phòng tắm, ngay lập tức đã nhìn thấy chiếc bàn chải đánh răng màu hồng đặt bên cạnh bàn chải đánh răng màu đen.
“Thần Hạn, con thật sự đã đem phụ nữ về rồi!” Dương
Tuyết Như không thể bình tĩnh.
Tịch Thần Hạn vẫn điềm tĩnh, từ từ nói: “Không có
Dương Tuyết Như cũng không vòng vo nữa, đi thẳng vào chủ đề “Ta nghe nói, con có chút thân mật với một nhân viên nhỏ ở tòa nhà Uy Long! Thân Hạn, thân thể của con là gì, sao con có thể làm ra những chuyện gây tổn hại danh tiếng cho nhà họ Tịch như vậy.
“Con chỉ là đến tham gia lễ trao giải, không có gặp nhân viên nhỏ nào.” Tịch Thân Hạn tiếp tục phủ nhận.
“Thần Hạn, địa vị như nhà họ Tịch chúng ta, con không thể có quan hệ với những người phụ nữ không có địa vị! Con phải nhớ rằng, nhà họ Tịch chúng ta, trước này nề nếp nghiêm chỉnh, tuyệt đối không thể có bất cứ bê bối bẩn thỉu nào truyền ra ngoài l “Trước đây, con loan tin..” Dương Tuyết Như thật sự không thể nói được ra hai từ “cưỡng hiếp”, “Đoạn video đó, may thay cuối cùng cũng bị nén xuống, nhưng rất nhiều cổ đông lớn của tập đoàn Thiên Quang cũng như những người lớn tuổi trong nhà họ Tịch đều có những lời bàn tán về con.”
Dương Tuyết Như càng nói càng tức giận: “Con không chịu nói cho ta, ai là vợ sắp cưới mà con thừa nhận, con luôn che giấu ta cũng thôi đi, nhưng những người phụ nữ vớ vẩn con tốt nhất đừng nên có bất cứ quan hệ nào!”
Tịch Thần Hạn vẫn phủ nhận: “Không có phụ nữ nào.
Anh cho rằng Dương Tuyết Như không có bằng chứng trong tay, chỉ là nghe được một số tin đồn, nếu không thì đã sớm đi tìm Vũ Tiểu Kiều rồi.
“Thân Hạn, con nói cho mẹ biết, người phụ nữ này là ai!” Dương Tuyết Như dùng giấy vệ sinh cầm lấy chiếc bàn đánh chải đánh răng màu hồng trong tay, ánh mắt sắc bén.
“Thật sự không có phụ nữ nào.”
Dương Tuyết Như nhìn thấy Tịch Thần Hạn vẫn không chịu nói sự thật: “Được! Ta sẽ đi kiểm tra DNA.”
Ánh mắt điềm tĩnh của Tịch Thần Hạn liếc nhìn sang Đông Thanh.
Đông Thanh vội vã tiến lên và nói to: “Phu nhân, chiếc bàn chải đánh răng này là của tôi! Nó là của tôi”
“Cái gì?!” Dương Tuyết Nhìn trừng mắt nhìn Đông Thanh: “Anh là một người đàn ông, lại dùng bàn chải đánh răng màu hồng?”
“Phu nhân, nó thực sự là của tôi”
Dương Tuyết Như nhìn Tịch Thần Hạn, rồi lại nhìn Đông Thanh.
Những năm qua đã luôn có những tin đồn không hay về mối quan hệ giữa Tịch Thần Hạn và Đông Thanh.
Dương Tuyết Như chưa từng tin, nhưng Tịch Thần Hạn đã không tìm đến phụ nữ trong nhiều năm nay, điều này cũng khiến Dương Tuyết Như nghi ngờ.
“Phu nhân, tôi sai rồi.
Tôi sẽ không mượn dùng nhà tắm của cậu chủ nữa.” Đông Thanh vội vàng giật lấy bàn chải đánh rằng từ tay Dương Tuyết Như và bỏ vào túi quần.
Dương Tuyết Như sững sở trong giây lát rồi nhìn lại vào phòng tắm Phòng tắm ở trong phòng ngủ, vậy có nghĩa là Đông Thanh đã mượn dùng nhà tắm trong phòng ngủ của Tịch Thân Hạn.
Có phải là hơi không bình thường rồi không?
Ánh mắt của Dương Tuyết Như hướng về phía giường ngủ trong phòng, phát hiện chiếc chăn bông trên giường có chút lộn xôn.
Đôi mắt xinh đẹp của Dương Tuyết Như khẽ nheo lại.
Lẽ nào hai người…
Dương Tuyết Như cau mày, âm thanh sắc bén.
“Đông Thanh, anh đừng hòng lừa tôi, anh đường đường là một người đàn ông, sao lại dùng bàn chải đánh răng màu hồng! Mau đưa bàn chải đánh răng cho tôi.”
“Phu nhân, chiếc bàn chải đánh răng này thật sự là của tôi.
Đông Thanh thấp giọng nói.
Đông Thanh nằm chặt lấy túi của mình, nói gì cũng nhất định không chịu đưa chiếc bàn chải đánh răng ra.
Ngược lại, Tịch Thần Hạn lại rất bình thản, đứng ngoài sự việc, yên lặng nhìn sự Đông Thanh và Dương Tuyết Như đứng đổi nhau.
Là trợ lý cá nhân của anh, nếu như ngay cả năng lực ứng phó những chuyện khẩn cấp như vậy cũng không có, thì không xứng đáng để ở lại bên cạnh anh.
“Đông Thanh, anh thật to gan, lời của tôi anh cũng không nghe
Trên khuôn mặt điển trai cương nghị của Đông Thanh xuất hiện những nếp nhăn, ánh mắt buồn bã nhìn Dương Tuyết Như, giọng nói buồn rầu.
“Phu nhân, không phải là tôi không đưa nó cho bà, mà là tôi…” Đông Thanh cúi thấp đầu xuống, trái tim đập mạnh cuối cùng cũng thoát ra ngoài.
“Vâng! Là một người đàn ông tôi thật sự không nên sử dụng màu hồng, nhưng mà phu nhân, bà thật sự muốn tự mình kiểm nghiệm sao?”
Dương Tuyết Như giật mình: “Ý anh là sao?”
Đông Thanh lúng túng nhìn Tịch Thân Hạn, anh biết rằng không nên cầu cứu Tịch Thần Hạn, Tịch Thần Hạn căn bản đứng ngoài chuyện, không hề để tâm đến khó khăn của anh.
“Phu nhân, đắc tội rồi!” Đông Thanh nhắm mắt lại, bắt đầu kéo thắt lưng quần.
Dương Tuyết Như mở to mắt, cầu kinh nói: “Đông Thanh, anh đang làm cái gì vậy!!!
Đông Thanh cay đắng nói: “Phu nhân, tôi chỉ là muốn bà tận mắt nhìn, tại sao tôi…tôi tôi lại dùng màu hồng.
”
Dương Tuyết Như nhanh chóng quay người lại, cầm lấy chiếc túi của mình, trừng mắt nhìn Tịch Thần Hạn.
“Thần Hạn, tốt nhất con đừng làm mẹ thất vọng!” Sau đó, Dương Tuyết Như lại trừng mắt nhìn Đông Thanh.
“Hai người tự mà giải quyết.” Nói xong, Dương Tuyết Như giận dữ rời đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...