Tịch Thần Hạn hôn lấy Vũ Tiểu Kiều thật sâu.
Hơi thở ngang tàn của anh ngày càng nóng, từ từ đốt cháy cô, khiến ý thức của cô dân tan biến.
Bàn tay to lớn của anh nhẹ nhàng cởi áo của cô…
Xương quai xanh mỏng manh của cô nhấp nhô theo hơi thở hỗn loạn, như thể đang kêu gọi sự nuông chiều của anh.
Anh biết chắc rằng người phụ nữ bé nhỏ đang thầm chống cự giờ đây sẽ trở nên nhiệt tình biết bao nhiêu nếu được chậm lửa tình.
Bàn tay nóng bỏng của anh từ từ trượt dọc theo đường viền cổ xinh đẹp của cô
Vũ Tiểu Kiều toàn thân run rẩy, giữa môi và rằng bị chặn bởi một nụ hôn sâu, một tiếng rên khe khẽ phát ra.
Nụ hôn của anh xuống đến má cô, rồi xuống đến chiếc cổ trắng ngần của cô.
Vũ Tiểu Kiều rất muốn đẩy anh ra, nhưng cơ thể cô đã tan thành vũng nước trong vòng tay anh, không còn chút sức lực nào nữa, chỉ có thể để anh tùy ý dẫn dắt, từ từ rơi xuống vực thảm… “Đừng sợ, hãy thả lỏng.
Giọng anh khản khàn, hơi thở nóng ẩm.
Vũ Tiểu Kiều thuận theo ý anh, thả lỏng một chút, miệng lẩm bẩm.
“Đừng đừng…
Cô thở hổn hển, đây đâu phải là từ chối, rõ ràng là đang mời gọi anh.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vũ Tiểu Kiều trở nên nóng bỏng, hàng lông mi dày rung rinh, ánh mất trong sáng mơ màng, giống như hai làn nước mùa thu, ảnh lên vẻ long lanh rạng rỡ “Đừng mà…”
Cô khẽ đẩy Tịch Thần Hạn, nhưng mà đôi tay lại mềm nhũn như bông.
Tịch Thân Hạn khẽ nhếch mồi, giọng anh khản khán: “Cô bé của tôi, cơ thể của cô đã rất nhạy cảm”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vũ Tiểu Kiêu nóng hơn, làn da của cô cũng được phủ một màu hồng nhạt.
Cô đã hoàn toàn mất đi ý thức dưới sự cám dỗ của anh, không còn bất cứ lí trí nào, cô thở dốc, giọng nói đây mê hoặc “Không…tôi không có “Anh..
anh đừng chạm vào tôi… “Tôi sẽ không cùng anh…”
“Đừng sợ hãi, hãy đem thân mình trao hết cho tôi.” Giọng nói của anh thật dịu dàng, giống như một người yêu đầy tình cam.
Anh thật sự muốn đợi đến khi cô chủ động mới muốn cô nhưng lúc này anh không đợi được nữa
Một cơn đau ập đến, cô rên rỉ đau đớn.
Anh dịu dàng ôm lấy cô vào trong vòng tay rộng lớn, hôn nhẹ lên làn da trắng mịn của cô, giống như đang thưởng thức một món tráng miệng thơm ngon.
Trên bàn ăn rộng lớn, Tịch Thần Hạn muốn cô hết lần này đến lần khác.
Dường như anh vẫn không hài lòng, chuyển đến phòng ngủ.
Anh thì thầm bên tại cô trên chiếc giường rộng lớn.
“Cô rất thích hợp để sưởi ấm giường, bên cạnh tôi đang thiếu ” Cái ôm ấm áp của anh ôm lấy người phụ nữ nhỏ bé mềm mại trong vòng tay anh, khuôn mặt anh trở nên mềm mại, không còn giống như một dòng sông băng.
Vũ Tiểu Kiều không thể nhìn thẳng vào anh.
Mặc dù cảm giác bên anh thật sự rất tuyệt vời, nhưng trong trí nhớ của cô thì đây sao cũng là “lần đầu Có vùi sâu vào trong vòng tay của anh, không dám ngẩng đầu lên, toàn thân còn run lẩy bẩy.
Tịch Thần Hạn cười thích thủ, nhìn cô cuộn tròn như một con mèo trong vòng tay, giọng nói nhẹ nhàng.
hổ rồi?”
“Anh anh, anh Giọng nói của Vũ Tiểu Kiều yếu ớt không có sức lực, nếu như không phải bị anh làm cho kiệt sức, cô thật sự rất muốn đánh anh một trận.
“Tôi lại làm sao?”
Tịch Thần Hạn lật người, lại để cô dưới thân anh.
Quả nhiên giống như anh nói, trên giường của anh thì chỉ có thể bị anh đè
Vũ Tiểu Kiêu vội vàng đẩy anh ra, nhưng bàn tay nhỏ bé của cô khi vừa chạm vào cơ ngực săn chắc của anh đã bị mất đi hết sức lực ngay lập tức.
Lòng bàn tay chỉ có sự ấm áp mềm của cơ thể anh, còn có những cơ bắp mạnh mẽ chắc của anh.
Một hơi tê liệt ngay lập tức trượt dọc theo lòng bàn tay của Vũ Tiểu Kiều, đến thắng trái tim cô và gợn sóng lăn
Cô vội vàng rút tay về, nhưng lại bị Tịch Thần Hạn nằm lấy, đặt lên ngực anh, cô không thể rút ra.
Cơ thể họ dính lấy nhau, thân mật đến mức không thể thân mật hơn.
Má của Vũ Tiểu Kiêu nóng bỏng, càng thêm quyến rũ hơn, cô không còn là con mèo cái nhỏ bình thường thích nhẹ năng vuốt, cuối cùng cũng giống như một người phụ nữ dịu dàng như nước.
Tịch Thần Hạn nhìn vào đôi mắt long lanh của cô, nham hiểm nói: “Vẫn muốn ư?”
Vũ Tiểu Kiều vội vàng lắc đầu.
Còn tiếp tục, có phải là không muốn sống nữa không! Cô thật sự chịu đựng không nổi nữa.
“Anh ăn sáng quá no rồi.” Vũ Tiểu Kiêu nghiến răng, thật sự muốn cần lấy cổ anh, hút sạch những dòng máu tươi của anh, ép anh thành một thi thể khô.
Tịch Thần Hạn khẽ cười, bộ ngực của anh rung động khiến cơ thể cô lại đau nhức trở lại.
“Vẫn là cô ngon hơn.
Nhưng mà, tôi vẫn chưa ăn no
Tịch Thần Hạn còn chưa dứt lời đã cúi đầu xuống và hôn lên đôi môi anh đào của cô một lần nữa.
Hương vị của cô, thật sự rất ngon, ngon đến nỗi anh không cảm thấy no.
Vũ Tiểu Kiều không ngừng vùng vẫy, nhưng ngay cả khi cô đã cạn kiệt sức lực cũng vẫn như hòn đá chìm trong biển lớn, không hề có tác dụng.
Cuối cùng, cứu tinh đã đến, điện thoại của Tịch Thần Hạn vang lên.
Tuy nhiên Tịch Thần Hạn đang đắm chìm trong sự ấm áp lại không hề muốn nghe điện thoại.
Vũ Tiểu Kiều muốn khóc, nước mắt cô lâng lâng.
Cô thật sự không thể chịu đựng được nữa! Toàn bộ cơ thể đều đau nhức, không còn một chút sức lực nào.
Nếu còn tiếp tục nữa chắc chắn sẽ chết vì kiệt sức.
Nhưng Tịch Thần Hạn vẫn tràn đầy năng lượng, không biết mệt mỏi.
Điện thoại của Tịch Thân Hạn không ngừng reo lên.
Cuối cùng anh cũng chửi rủa một câu và đứng lên lấy điện thoại, “Mẹ kiếp!!!
Người gọi điện đến là Đông Thanh.
Vũ Tiểu Kiều không nghe rõ Đông Thanh nói gì trong điện thoại, chỉ nhìn thấy sắc mặt của Tịch Thân Hạn lập tức tối lại, đôi mắt đen của anh lại như mặt hồ lạnh lẽo, không còn chút ấm áp như năng xuân vừa nãy.
“Anh đến đây ngay bây giờ, đưa cô ấy đi.” Tịch Thần Hạn lạnh lùng ra lệnh.
Tịch Thần Hạn đặt điện thoại xuống, nhìn Vũ Tiểu Kiều như có điều gì muốn nói, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.
Vũ Tiểu Kiều năm lấy chăn, quần lấy cơ thể cô.
Nhìn thấy Tịch Thân Hạn từng bước đi tới, cô sợ hãi nhanh chóng lùi lại phía sau.
Thân hình trần truồng của người đàn ông này tuyệt đến mức khiến phụ nữ nhìn vào đều sẽ giãn nở huyết mạch.
Vóc dáng anh cao lớn, cơ bắp cuồn cuộn, vóc dáng tỉ lệ vàng cân đối, cơ ngực rắn chắc mạnh mẽ, còn có làn da sáng màu lúa mì với một lớp mồ hôi mỏng, chứa đầy hoocmon nam tính.
Anh giống như một tác phẩm nghệ thuật được điêu khắc bởi một nghệ sĩ, với vẻ đẹp hoàn mỹ ở mọi bộ phận trên cơ thể
Vũ Tiêu Kiều nuốt nước bọt.
Tịch Thần Hạn lật chăn ra, Vũ Tiểu Kiều vội vàng đặt tay lên ngực, nhìn chằm chằm vào anh với sự phản kháng.
Anh không làm gì với cô nữa, mà đích thân giúp cô mặc từng món đồ vào.
Vũ Tiểu Kiêu ngây người nhìn anh, động tác của anh thật dịu dàng như thể đang giúp con gái của mình mặc quần áo vậy.
Trái tim của Vũ Tiểu Kiều đột nhiên chua chất.
Mẹ cô chưa từng đối xử với cô như thế này.
Khi cô còn rất nhỏ, cô đã học cách tự chăm sóc bản thân mình, bởi mẹ cô phải dành tất cả thời gian rảnh rỗi để chăm sóc anh trai cô Tịch Thần Hạn giúp Vũ Tiểu mặc xong quần áo, lòng bàn tay dây rộng nhẹ nhàng vuốt lấy mái tóc dài hơi rối bù của cô.
Mái tóc của cô rất mềm mại, từ lòng bàn tay lướt qua, mát mẻ, mềm mại giống như một làn sóng nước chảy qua lòng bàn tay, cảm giác rất tuyệt.
Anh không nói gì với Vũ Tiểu Kiều, chỉ khi Động Thanh đến đưa cô đi, anh mới nói với cô ba từ.
“Hãy đợi tôi”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...