Lễ đính hôn của Tịch Thần Hạn còn chưa bắt đầu, trên màn hình hiển thị LED vô cùng lớn ở trên đường đã bắt đầu trình chiếu hiện trường rầm rộ của lễ đính hôn này.
Đám phóng viên vây quanh ngoài khách sạn, bọn họ không ngừng giơ máy ảnh lên chụp ảnh.
Đến buổi lễ đính hôn này là đến một nửa giang sơn của xã hội thượng lưu.
Đám phóng viên ai nấy đều rất phấn kích, có thể khiến các anh cả của các giới quy tụ đầy đủ tại đây thì chỉ có nhà họ Tịch mới có thể làm được.
Đột nhiên có một nhóm đông vệ sĩ xông đến chặn đám phóng viên đông nghịt ra xa.
Đám phóng viên nhanh chóng nín thở, người nào người nấy đều ngẩng cổ chờ mong.
Nhìn điệu bộ này thì lại có khách VIP đến.
Một chiếc xe Range Rover màu đen từ từ dừng lại, Đông Thanh và hai vệ sĩ cầm ô màu đen vô cùng lớn hộ tống một cô gái mặc váy trắng xuống xe, sau đó đi vào trong khách sạn.
Đám phóng viên từ đầu đến cuối không hề nhìn thấy mặt của cô gái đó, chỉ chụp được bóng lưng xinh đẹp dịu dàng của cô gái đó.
Mọi người sôi nổi suy đoán xem cô gái đó là ai?
Rốt cuộc là vị khách nào mà được coi trọng như vậy, có thể khiến cho trợ lý đặc biệt của cậu Thần của Kinh Hoa đích thân hộ tống vào buổi tiệc.
Vũ Tiểu Kiều không nhìn thấy tình cảnh hỗn loạn bên ngoài, chỉ có thể nghe thấy tiếng rắc rắc nhấn mở cửa.
Cô chưa từng trải qua tình cảnh như thế này, cho nên trong lòng dù sao vẫn có chút mất bình tĩnh, nhưng cô vẫn ưỡn thẳng lưng lên, không có một chút sợ hãi nào đi vào thẳng về phía trước.
Một khi bước lên con đường này thì sẽ không còn đường nào để quay đầu lại nữa.
Nếu không, sẽ khiến cô muôn đời muôn khiếp không thể trở lại được.
Vũ Tiểu Kiều được Đông Thanh đưa đến phòng nghỉ của khách để nghỉ ngơi.
Trong căn phòng xa hoa chỉ có một mình cô.
Cô đi đến trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài cửa sổ mênh mông.
Thời tiết hôm nay vô cùng trong lành, trên bầu trời trong xanh không có một đám mây nào, sáng trong giống như vừa được gột rửa qua.
Nhưng trong thời tiết đẹp như vậy lại được định sẵn là một trận đánh ác liệt.
*
Hiện trường tiệc đính hôn được trang trí vô cùng xa hoa.
Cả lễ đường được trang trí vô cùng lộng lẫy, khắp nơi đều là hoa hồng màu trắng và hồng, vừa lãng mạn vừa mơ mộng.
Khách mời đã lục đục kéo đến, đều là người của các giới trong nước và thậm chí là toàn cầu, cũng có rất nhiều quan chức của giới chính trị.
Khách mời của buổi tiệc như thế này đều là các nhân vật lớn có máu mặt, còn có rất nhiều đơn vị truyền thông nổi tiếng phát trực tiếp tại hiện trường.
Vũ Kiến Trung và Tôn Hồng mặt mày vui mừng, nở nụ cười xán lạn chào hỏi với những vị khách mời đến chúc mừng.
“Chúc mừng, chúc mừng! Thị trưởng Vũ, có được chàng rể rùa vàng, tiền đồ vô cùng rộng mở nhé!.
”
“Đến lúc đó phải quan tâm nhiều hơn đến những người bạn cũ là chúng tôi đó nhé.
”
“Khách sáo rồi, khách sáo rồi, chỉ cần hai đứa trẻ thật lòng yêu nhau thì người làm bố mẹ như chúng tôi cũng không mong muốn gì hơn.
”
Giọng nói của Vũ Kiến Trung khiêm tốn, nhưng nhìn mặt mặt hớn hở của ông ta cũng đủ để chứng minh rằng trong lòng ông ta đắc ý như thế nào.
Con gái của ông ta gả vào nhà họ Tịch, đối với nhà họ Vũ mà nói là một chuyện tốt vinh dự vẻ vang.
Ông ta cũng có thể mượn thế lực của nhà họ Tịch để khiến con đường làm quan của ông ta tăng thêm một bậc.
“Tôi nghe nói, cậu Thần không quá hài lòng với cuộc đính hôn này, anh ấy ngay cả cửa nhà họ Vũ cũng chưa từng bước vào lấy một lần.
”
“Bà không biết gần đây có tin đồn tình ái vô cùng ầm ĩ sao? Nói là cậu Thần có phụ nữ ở bên ngoài, xem ra cậu Thần không hề coi trọng con gái của thị trưởng Vũ!.
”
“À, đàn ông mà, ai ở bên ngoài mà không có mấy người phụ nữ, nhưng thị trưởng Vũ này vì muốn với tới nhà họ Tích mà lại có thể nhẫn nhịn được việc xảy ra loại chuyện này trước lễ đính hôn.
”
“Nghe nói thị trưởng Vũ không dám nói một câu nào, nhắm một mắt mở một mắt coi như không biết gì hết, sợ chọc giận nhà họ Tịch.
”
Mấy vị phu nhân cười phá lên, “Hèn nhát thành bộ dạng như vậy mà vẫn có mặt mũi đắc ý như vậy.
”
“Haha, tôi thấy nhà họ Tịch vốn không coi trọng nhà họ Vũ, bà xem mấy giờ rồi mà cậu Thần, phu nhân Tịch và lão phu nhân Tịch vẫn chưa đến.
”
Tôn Hồng nghe thấy mấy vị phu nhân thì thầm nói riêng thì lập tức cất cao giọng.
“Ai nói Thần Hạn không quan tâm đến Phi Phi của chúng tôi.
”
“Thần Hạn rất để tâm đến Phi Phi nhà chúng tôi, các người xem trang trí ở đây, mỗi một chi tiết đều rất hoàn hảo, đều là do Thần Hạn đích thân sắp xếp trang trí.
”
“Ngay cả hộp quà tặng cảm ơn khách hàng cũng là do Thần Hạn đích thân lựa chọn đặt làm đấy.
”
Có người nói thầm thì một câu, “Nghe nói việc trang trí của hội trường là do một mình phu nhân Tịch lo liệu, cậu Thần chưa từng xuất hiện.
”
Tôn Hồng lại tiếp tục cất cao giọng, “Đứa bé Thần Hạn này, không biết để tâm đến Phi Phi nhà chúng tôi biết bao, mỗi ngày đều tặng Phi Phi nhà chúng tôi một món đồ trang sức để lấy lòng Phi Phi nhà chúng tôi.
”
Mấy vị phu nhân thấy Tôn Hông xưng hô với Tịch Thần Hạn thân thiết và tuỳ ý như vậy thì nhanh chóng nịnh hót cười mỉa lên.
“Nói linh tinh, nói linh tinh thôi mà, phu nhân Vũ đừng để bụng.
”
Tôn Hồng vuốt vuốt sợi tóc quăn, “Mọi người đều là người thông minh, những tin đồn tin vịt này mà cũng có thể tin sao?”
“Đúng vậy, đúng vậy, không thể tin được, không thể tin được.
”
Các vị phu nhân nhanh chóng nịnh hót, “Phu nhân Vũ thật có phúc, có đứa con gái xuất sắc như Phi Phi.
”
“Sau này phu nhân Vũ sẽ được tận hưởng vinh hoa vô tận.
”
Tôn Hồng cười không khép được miệng lại, bà ta ngẩng đầu ưỡn ngực đắc ý.
Hướng gió của mấy vị phu nhân lại nhanh chóng thay đổi, sôi nổi nói.
“Cậu Thần làm gì có người phụ nữ nào ở bên ngoài chứ, nhất định là có cô gái nào muốn leo cành cao nên cố ý tự tạo ra tin đồn tình ái.
”
“Nhất định là như vậy.
”
“Đúng, đúng, đúng, cậu Thần yêu cô Vũ như vậy, có thể thấy là một đôi tâm đầu ý hợp.
”
Hôm nay Vũ Phi Phi mặc một bộ váy đỏ, là bộ váy được đặt may riêng cho buổi lễ đính hôn này, trên người cô ta đeo đầy đá quý, lấp lánh dưới ánh đèn, ánh sáng rực rỡ chói mắt.
Mọi người nhìn Vũ Phi Phi vô cùng xinh đẹp và toả sáng thì khen ngợi không ngớt.
“Cô Vũ xinh đẹp quá!”
“Vừa nhìn cô Vũ thì đã biết là người nổi bật trong tất cả mọi người, trên người tràn ngập là phú quý bao quanh.
”
“Đúng vậy, đúng vậy!.
cô Vũ quá có phúc, quá có phúc.
”
Trên mặt Vũ Phi Phi nở một nụ cười xán lạn, cô ta nhìn quét qua hội trường một cái, khi không nhìn thấy bóng hình Tịch Thần Hạn thì không kiềm được mà có chút thất vọng.
“Mẹ ơi, sao cậu Thần vẫn chưa đến vậy?” Vũ Phi Phi khẽ hỏi Tôn Hồng.
“Con vội gì chứ, vẫn chưa đến giờ.
”
Vũ Kiến Trung vừa nói cười với mọi người vừa nhìn ra cửa vào hội trường.
Tịch Thần Hạn vẫn chưa đến.
Trước đó rõ ràng có nghe thấy có người nói rằng xe của Tịch Thần Hạn sớm đã đỗ ở bên ngoài khách sạn rồi mà.
Lúc này Tịch Thần Hạn nên xuất hiện tiếp đón khách mời rồi chứ, tại sao vẫn chưa đến vậy?
Các khách mời cũng có chút vô cùng ngạc nhiên, không những Tịch Thần Hạn chưa đến mà ngay cả những nhân vật chính của nhà họ Tịch cũng chưa đến.
Trong lòng mọi người ngầm phê bình.
“Nhà họ Tịch có ý gì vậy?”
“Chắc không xảy ra chuyện gì chứ
“Sẽ không đâu, tiệc đính hôn này đã thông báo cho tất cả mọi người biết, lại có nhiều nhân vật lớn đến như vậy, nếu như tiệc đính hôn có gì thay đổi thì sớm đã thông báo cho mọi người rồi.
”
Khi trong lòng mọi người nghi hoặc bất an thì Dương Tuyết Như dìu lão phu nhân bước vào sảnh tiệc mời.
Mọi người nhanh chóng xúm đến, nịnh hót và chúc mừng lão phu nhân nhà họ Tịch, khung cảnh rất náo nhiệt.
“Lão phu nhân, xin chúc mừng, xin chúc mừng!.
”
“Lão phu nhân, hôm nay tinh thần của bà thật tốt!”
“Lão phu nhân hình như bà lại trẻ ra rồi!.
”
Vũ Phi Phi và Tôn Hồng thấy bà nội Tịch có địa vị cao nhất trong nhà họ Tịch xuất hiện thì trái tim đang treo ngược lên cuối cùng cũng có thể hạ xuống được.
Tôn Hồng nhanh chóng kéo Vũ Phi Phi đến chào hỏi với bà nội Tịch.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...