Vũ Tiểu Kiều nhanh chóng gọi điện cho An Tử Dụ báo bình an, không ngờ rằng đúng lúc này Tào Xuyên lại gọi điện đến, cô không cẩn thận đã ấn vào nút nghe.
Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói lo lắng của Tào Xuyên.
“Tiểu Kiều, cô đang ở đâu vậy? Cô tưởng rằng cô cứ trốn đi thì chuyện của chúng ta sẽ kết thúc sao?” Tào Xuyên vẫn là bộ dạng khó đối phó được.
“Chúng ta đã kết thúc rồi!” Vũ Tiểu Kiều lạnh lùng nói.
“Bọn họ là bọn họ, tôi là tôi! Tôi còn chưa đồng ý từ hôn đâu.”
“Anh vẫn muốn đính hôn sao? Ngô Kính đã mang thai con của anh rồi....”
“Chỉ cần cô và tôi đính hôn thì Ngô Kính có thể phá bỏ thai.
Vũ Tiểu Kiều, cô dám không đồng ý thì tôi sẽ nói hết chuyện tốt mà cô làm cho mẹ cô biết.”
“Tào Xuyên! Anh còn không biết xấu hổ sao? Anh muốn nói thì cứ đi nói đi, bây giờ tôi đã không còn sợ cái gì nữa rồi.”
Vũ Tiểu Kiều tức giận ngắt điện thoại.
Khi vừa ngắt máy xong thì điện thoại của cô lại reo lên, là một số lạ gọi đến, cô nghĩ đến việc có thể là mẹ cô gọi đến nên đã nghe máy.
Nhưng không ngờ rằng đầu bên kia lại truyền đến một giọng nữ xa lạ, “Vũ Tiểu Kiều, đồ đê tiện nhà cô, đừng để chúng tôi tìm thấy cô, nếu không chúng tôi nhất định sẽ giết chết đồ đê tiện nhà cô.”
Vũ Tiểu Kiều bị làm cho khiếp sợ, cô nhanh chóng tắt máy.
Đúng lúc này, chuông cửa reo lên, khiến Vũ Tiểu Kiều bị doạ sợ đến mức toàn thân run rẩy.
Chỗ này là nhà của Tịch Thần Hạn, chắc sẽ không bị người khác tìm thấy chứ?
Chuông cửa vẫn tiếp tục reo lên, cô dè rặt đi đến phía cửa, cô thông qua mắt thần gắn trên cửa nhìn ra bên ngoài liền nhìn thấy An Tử Dụ, lúc này cô mới mở cửa ra.
“An An.”
Vũ Tiểu Kiều ôm chầm lấy An Tử Dụ.
“Kiều Kiều, cậu vẫn ổn chứ? Cậu không sao chứ? Làm mình lo lắng chết mất thôi, mình vẫn đang luôn đi tìm cậu....”
Vũ Tiểu Kiều nhanh chóng kéo An Tử Dụ vào nhà, sau khi đóng cửa lại thì lại chốt cửa vào.
“An An, có người đe doạ mình, muốn giết mình.
Bên ngoài lại tung ra tin đồn gì sao? Sao lại như vậy được?”
“Cái gì? Đe doạ cậu sao?” An Tử Dụ nắm lấy bàn tay đang run rẩy của Vũ Tiểu Kiều, “Nhất định là có người cố ý hãm hại cậu.”
“Liệu có thể là ai vậy?” Vũ Tiểu Kiều đột nhiên trợn trừng mắt lên, “Lẽ nào là Vũ Phi Phi và Bạch Lạc Băng sao?”
“Ngoại trừ bọn họ thì còn có ai căm hận cậu như vậy chứ! Kiều Kiều, cậu đừng sợ, có cậu Thần bảo vệ cậu, không có ai dám làm tổn thương cậu đâu.”
“Bảo vệ mình sao?” Trái tim Vũ Tiểu Kiều đột nhiên run rẩy.
“Kiều Kiều, bây giờ cậu trốn ở đây chính là nơi an toàn nhất.
Bây giờ bên ngoài thật sự rất nguy hiểm, còn có người theo dõi mình, thậm chí ép hỏi mình tung tích của cậu.
Thật sự quá đáng sợ!”
“Xin lỗi, An An, đều là lỗi của mình.”
“Đồ ngốc, cậu xin lỗi mình cái gì chứ? Chỉ cần cậu bình an thì mình yên tâm rồi.”
Sự quan tâm của An Tử Dụ khiến Vũ Tiểu Kiều hoàn toàn bị suy sụp, cô ôm chầm lấy An Tử Dụ rồi khóc to lên.
“An An, mẹ mình, bà ấy....không cần mình nữa rồi.
Mình không có nhà nữa rồi....”
An Tử Dụ hiểu rất rõ rằng Vũ Tiểu Kiều đối với “nhà” có tình cảm sâu đậm như thế nào, để có thể bảo vệ “nhà” này, cô đã phải chịu đựng bao nhiêu ấm ức, chịu đựng rất nhiều đối đãi không công bằng, chỉ vì để có một ngôi nhà.
“Đừng khóc nữa, dì chỉ nhất thời tức giận, đợi dì ấy bớt giận rồi thì nhất định sẽ đón cậu về nhà.”
“Kiều Kiều, tất cả đều đã qua rồi.” Nước mắt của An Tử Dụ cũng rơi xuống.
“An An, cậu phải tin mình, mình không phải là người thứ ba được bao nuôi.....mình vốn chưa từng dùng thẻ vàng đen mà anh ấy đưa cho mình.”
“Kiều Kiều, mình đương nhiên là tin cậu rồi, cho dù xảy ra chuyện gì thì mình mãi mãi đều đứng về phía cậu.”
An Tử Dụ kéo Vũ Tiểu Kiều ngồi xuống ghế sofa, cô ta đưa tay lên giúp Vũ Tiểu Kiều lau đi những giọt nước mắt trên mặt, khẽ nói với cô.
“Cậu đừng nghĩ ngợi nhiều.
Đừng quan tâm đến những bình luận của người bên ngoài.
Chúng ta không hổ thẹn với lương tâm.”
“An An, sao cậu vào đây được vậy? Chỗ này quản lý rất nghiêm ngặt, không phải chủ sở hữu ở đây hoặc được chủ sở hữu cho phép thì cậu vốn không thể vào được.” Vũ Tiểu Kiều rất lo lắng, An Tử Dụ có thể vào được thì liệu những người công kích cô ở bên ngoài có thể vào được Ngự Hải Long Loan không?
“Là do cậu Thần cử người đến đón mình vào đây.”
“Tịch Thần Hạn sao?” Vũ Tiểu Kiều nghi hoặc.
“Anh ấy nói để mình ở cùng với cậu.” Ánh mắt dịu dàng của An Tử Dụ nhìn về phía Vũ Tiểu Kiều.
“Kiều Kiều, cậu Thần đối xử với cậu thật sự rất tốt!”
Giọng nói khó hiểu của Vũ Tiểu Kiều cất lên, “Anh ấy chỉ là thương xót mình mà thôi.”
“Kiều Kiều, nhưng mình không cảm thấy anh ấy đang thương xót cậu mà là thật sự thích cậu.”
“Thích mình sao?”
Vũ Tiểu Kiều cười gượng một tiếng, cô nhìn ra toà ra cao tầng gần như cao đến tận mây xanh ở bên ngoài cửa sổ, tầm nhìn của cô trở nên trống rỗng.
“Ngày mai bọn họ sẽ đính hôn rồi, còn nói thích hay không thích gì chứ, tất cả đều không có ý nghĩa gì nữa rồi.” Bây giờ cô thật sự rất đau lòng, cũng cảm thấy rất mơ màng và buồn phiền về việc tại sao cô phải chịu đựng những thứ này.
“Tiểu Kiều, mấy ngày nay Vũ Phi Phi luôn gây phiền toái cho mình, hỏi mình cậu đang trốn ở đâu, mình nhìn thấy sự sợ hãi trên mặt cô ta.”
“Loại sợ hãi này là sự không chắc chắn vì không có cảm giác an toàn.
Nếu như cô ta tự tin thì chắc sẽ là khoe khoang tràn ngập sự kiêu ngạo, chứ không phải sự mất kiểm soát, bộ dạng giống như phát điên như vậy.
“Kiều Kiều, cậu cảm thấy bây giờ Vũ Phi Phi đang sợ hãi, sợ hãi cậu cướp mất cậu Thần đi.”
Vũ Tiểu Kiều đột nhiên nắm chặt lấy tay An Tử Dụ, trong ánh mắt lộ ra một luồng sức mạnh vô hình.
“An An, mình không muốn tiếp tục trải qua những ngày tháng như vậy nữa.
Rốt cuộc mình đã làm chuyện gì không có tính người vậy? Tại sao mình lại trở thành đối tượng mắng chửi của tất cả mọi người vậy? Tại sao phải chịu đựng sự công kích của mọi người, hoang mang lo sợ sống qua ngày vậy?”
“Còn có Vũ Phi Phi và Bạch Lạc Băng, bọn họ luôn muốn khiến mình không thể vùng lên được nữa, bây giờ đang là cơ hội tốt nhất, bọn họ chắc chắn sẽ dùng thủ đoạn độc ác và thâm độc hơn để đối phó với mình.”
“Bọn họ thấy mình trốn đi thì liệu có đến bệnh viện gây phiền toái cho anh trai và mẹ mình không? Còn có những người hùa theo kia, liệu bọn họ có làm tổn thương người nhà của mình không?”
“Anh trai mình nhát gan, anh ấy sẽ sợ hãi đó!”
Đây là chuyện mà Vũ Tiểu Kiều lo lắng nhất, “Mình không thể liên luỵ đến bọn họ được.”
“Vũ Phi Phi thực sự đã đến bệnh viện gây phiền toái cho dì và Tùng Tùng, nhưng bị y tá của bệnh viện kịp thời mời ra ngoài.
Còn có phó viện trưởng bị bệnh Đường Khải Hiên kia, cũng coi như anh ta làm được một việc tốt, đó là cử mấy bảo vệ canh chừng ở bên ngoài phòng bệnh của Tùng Tùng, Tùng Tùng tạm thời đang an toàn.”
“Nhưng loại người như Vũ Phi Phi, sao cô ta có thể dễ dàng chịu để yên được, đợi đến khi cô ta thật sự trở thành vợ của cậu Thần, cháu dâu đích thực của nhà họ Tịch thì cô ta sẽ càng kiêu căng hống hách, đến lúc đó....”
An Tử Dụ lo lắng nhìn Vũ Tiểu Kiều, “Ngày tháng sau này của bọn cậu chỉ sợ sẽ càng khó sống hơn.”
“Mình nhất định sẽ bảo vệ bọn họ.
Mình không thể cứ tiếp tục như vậy được.” Vũ Tiểu Kiều nói.
“Kiều Kiều....” An Tử Dụ đau lòng ôm chặt lấy Vũ Tiểu Kiều.
“Bây giờ cậu không thể làm bất cứ điều gì, bây giờ dư luận bên ngoài đều đang rất xôn xao, cậu vẫn nên ở đây tránh đầu ngọn gió thì tốt hơn!”
“Sao mình có thể mãi ngồi chờ chết ở đây được chứ? Dù sao chuyện cũng cần có một cách giải quyết.”
“Bây giờ cậu ra ngoài cũng không giải quyết được vấn đề gì, không bằng đợi chuyện nảy từ từ chìm xuống thì tính tiếp.
Con người đều hay dễ quên, có thể ngày mai có tin gì mới thì tình thế sẽ được thay đổi, bọn họ cũng sẽ không quan tâm đến cậu nữa.”
“Cậu Thần bảo cậu ở đây cũng là có ý này.”
“Kiều Kiều, cậu nhất định không được hoảng loạn, nếu bây giờ cậu ra ngoài thì tình hình chỉ càng loạn thêm, những người kia sẽ làm tổn thương cậu.”
Vũ Tiểu Kiều lắc đầu, “Mình không thể cứ trốn như vậy được.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...