“Đương nhiên là cậu Thần yêu con rồi.
Con gái của mẹ xinh đẹp như vậy, khiến người khác yêu thích như vậy, sao cậu Thần có thể thoát khỏi được bàn tay của con.”
“Mẹ ơi, mẹ mau giúp con đeo sợi dây truyền này lên đi.”
Tôn Hồng nhanh chóng cẩn thận lấy dây truyền ra đeo lên cổ cho Vũ Phi Phi.
“Mẹ ơi, đẹp không mẹ?”
“Đẹp, đẹp lắm, con gái của mẹ là xinh đẹp nhất.”
Vũ Kiến Trung thấy “quà của Tịch Thần Hạn” có thành ý như vậy, thì sự bất mãn chất chứa trong lòng ông ta cũng đột nhiên tiêu tan hết.
“Được rồi, được rồi, nếu đã xin lỗi rồi thì chuyện này coi như bỏ qua đi!”
Vũ Kiến Trung lại tiếp tục nói.
“Phi Phi à, con vẫn phải nghĩ xem biểu hiện như thế nào, không thể khiến cho người cho nhà họ Tịch cảm thấy con không có lễ phép, cũng không được để người nhà họ Tịch thấy chúng ta trèo cao bám vào nhà họ Tịch, liền khinh thường con.”
“Con biết rồi bố ạ.”
“Phi Phi, con nhanh chóng trang điểm rồi đến bệnh viện một chuyến, đi thăm bà nội Tịch.” Tôn Hồng thúc giục nói.
“Bây giờ nhà họ Tịch, cậu Thần và phu nhân Tịch đều thích con, chỉ có bà nội Tịch không thích con cho lắm, cho nên trước khi đính hôn thì con nhất định phải lấy được lòng bà nội Tịch.”
“Con biết rồi mẹ à.” Vũ Phi Phi cúi đầu nhìn viên kim cương lấp lánh trên cổ mình, trên mặt cô ta nở ra một nụ cười tràn ngập sự hạnh phúc và ngọt ngào.
Tôn Hồng giúp Vũ Phi Phi chọn sẵn một bộ quần áo, cuối cùng Vũ Phi Phi đã trang điểm xong, nhìn cô ta vừa đoan trang vừa hiền thục, rất có phong cách của con gái nhà danh môn.
“Đúng rồi, đúng rồi, như vậy là đúng rồi, tránh để bà nội Tịch thấy con quá loè loẹt và lố bịch.”
Vũ Phi Phi ôm lấy cánh tay Tôn Hồng, nũng nịu nói, “Mẹ, mẹ yên tâm, con nhất định sẽ giành được sự yêu thích của bà nội Tịch, đến lúc đó cả nhà họ Tịch đều sẽ là của con.”
“Mẹ, mẹ cứ đợi mà hưởng phúc đi.
Còn có Cao Thuý Cầm và Vũ Phi Phi, chỉ có nước ngưỡng mộ và khuất phục mẹ thôi.”
Tôn Hồng hài lòng nhìn con gái, trong lòng bà ta rất tự hào, “Phi Phi, con thật là đứa con gái tốt của mẹ.”
Khi Vũ Phi Phi đến phòng bệnh của bà nội Tịch, thông qua cửa sổ kính cô ta nhìn thấy Đường Khải Hiên đang đo huyết áp và làm các kiểm tra hàng ngày cho bà nội Tịch.
Điều khiến cô ta vô cùng kinh ngạc đó là không ngờ rằng Vũ Tiểu Kiều cũng ở trong phòng bệnh của bà nội Tịch, cô đang bóp chấn giúp bà nội Tịch.
Trong chốc lát trong lồng ngực của Vũ Phi Phi tràn ngập sự tức giận, cả khuôn mặt cô ta bỗng nhiên biến sắc.
Vũ Tiểu Kiều và bà nội Tịch quen nhau như thế nào vậy? Cô vào được phòng bệnh của bà nội Tịch bằng cách nào vậy?
Cô ta đẩy cửa bước vào, “Bà nội, sao bọn họ lại ở trong phòng của bà vậy?”
Bà nội Tịch đưa mắt lên liếc Vũ Phi Phi một cái, ánh mắt của bà vừa nghiêm nghị vừa chê bai, dễ nhận thấy là đang trách mắng Vũ Phi Phi không có lễ phép.
Sắc mặt của Vũ Phi Phi trở nên trắng bệch, cô ta nhanh chóng miệng câm như hến.
Bởi vì ở trong bệnh viện còn có mấy vị bác sĩ và y tá, bọn họ đang làm kiểm tra cho bà lão.
Đường Khải Hiên cũng liếc Vũ Phi Phi một cái, lại tiếp tục lật báo cáo kiểm tra, nói.
“Bà nội ơi, hôm nay bà cảm thấy thế nào? Có chỗ nào không thoải mái không?”
“Đỡ hơn nhiều rồi, môi trường ở đây cũng không tệ, bà nằm ở đây cũng thấy thoải mái.
Tiểu Hiên à, con bận như vậy, không cần hôm nào cũng phải đến chỗ bà đâu.”
Bà nội Tịch cười toe toét hưởng thụ tay nghề mát-xa của Vũ Tiểu Kiều, tâm trạng bà vẫn cảm thấy không tệ, nhưng phải đuổi bỏ Vũ Phi Phi khiến người khác cảm thấy chán ghét đang đứng ở ngoài cửa kia đi.
“Bà nội à, bây giờ cháu là bác sĩ điều trị chính của bà, mỗi ngày đều phải đến chỗ bà điểm danh, bà đừng chê cháu phiền mới được.”
Đường Khải Hiên cười dịu dàng, đùa cho bà lão cười thành tiếng.
“Con có thể đến nói chuyện với bà, bà vui mừng còn chưa hết, sao có thể chê cháu phiền chứ.”
Bà lão từ nhỏ đã thích Đường Khải Hiên, làm việc cẩn thận, tính cách ôn hoà, không giống Tịch Thần Hạn, lúc nào cũng nghiêm cái mặt lạnh lùng lại, khiến người ta khó tiếp cận được.
Hơn nữa nhà họ Tịch và nhà họ Đường có quan hệ thân thiết mấy đời với nhau, qua lại cũng thường xuyên, Đường Khải Hiên thật sự thân thiết với bà lão như cháu ruột vậy, bà lão cũng luôn yêu thương và bảo vệ anh ta.
Đường Khải Hiên thấy các loại hạt hạnh nhân trên bàn, “Bà nội à, bà tuổi tác đã cao rồi, nên ăn ít các loại thực phẩm có hàm lượng cholesterol cao ạ.”
“Giống như hạt hạnh nhân này, mỗi ngày chỉ có thể ăn một lượng ít thôi ạ, nếu không lại gây ra tác dụng không tốt cho cơ thể.”
“Haha....bà biết rồi, vẫn là Tiểu Hiên quan tâm bà.
Không giống như Hạn Nhi, mấy ngày mới đến thăm bà một lần, còn thường xuyên làm trái ý bà, làm một số chuyện khiến bà tức giận.”
Nửa câu sau, bà lão cố ý nói cho Vũ Phi Phi nghe, nhưng Vũ Phi Phi lại không nghe hiểu được, cô ta vẫn giống như bình hoa đứng ở đó.
Bác sĩ hoàn thành từng việc kiểm tra một, Đường Khải Hiên phải ra ngoài liền bị bà lão giữ lại nói chuyện.
Vũ Phi Phi thấy bà lão đối xử với Đường Khải Hiên và Vũ Tiểu Kiều rất dịu dàng, trong lòng cô ta tức đến nỗi sắp nổ tung cả người.
Đường Khải Hiên là bác sĩ điều trị chính nên ở đây thì còn được, nhưng loại đê tiện như Vũ Tiểu Kiều tại sao lại ở đây?
Cô ta không thể tiếp tục coi mình như không khí được, cô ta nhanh chóng ngọt ngào đến phát ngấy gọi một tiếng.
“Bà nội.”
Cô ta giẫm giày cao gót giống như một con bướm hoa nhào đến trước mặt bà lão, trên người cô ta sặc mùi nước hoa đắt tiền, khiến bà lão phải bịt mũi lại.
Bà nội Tịch không vui chau mày lại, liếc Vũ Phi Phi một cái.
“Bà nội, cháu đến thăm bà, còn mang cho bà hạt hạnh nhân mà bà thích ăn.” Vũ Phi Phi cười tươi như hoa, bộ mặt nịnh hót.
Sắc mặt bà lão trở nên u ám, “Vừa nãy phó viện trưởng Đường nói rồi, ta không thể ăn hạt hạnh nhân có cholesterol quá cao.”
Bà lão đột nhiên không có thiện cảm gì với hạt hạnh nhân, “Tiểu Kiều, cô đem mấy hạt hạnh nhân này vứt hết đi, ta không ăn nữa.”
Vũ Tiểu Kiều yên tĩnh đứng dậy, đem tất cả hạt hạnh nhân trên bàn vứt hết vào thùng rác, sau đó lại tiếp tục quay trở lại bóp chân cho bà lão, trong quá trình đó cô không hề nhìn Vũ Phi Phi lấy một cái.
Vũ Phi Phi tức giận đến mức sắc mặt nổi gân xanh, hô hấp của cô ta cũng trở nên run rẩy.
“Bà nội, sao cô ta lại ở đây vậy?” Vũ Phi Phi căm hận chỉ về phía Vũ Tiểu Kiều.
Vũ Tiểu Kiều cũng không nhìn lên, cô vẫn kiên nhẫn bóp chân cho bà lão.
Đường Khải Hiên chỉnh sửa áo blouse trên người mình, anh ta biết Vũ Phi Phi đang quát hỏi Vũ Tiểu Kiều, nhưng anh vẫn tiếp lời cô ta, lạnh lùng nói.
“Tôi là bác sĩ ở đây, ở đây thì rất bình thường.
Trí nhớ của cô Vũ hình như không được tốt lắm, tôi đề nghị cô nên đi khám khoa não.”
“Anh.”
Vũ Phi Phi lập tức trợn trừng mắt lên, “Anh chỉ là một phó viện trưởng bé nhỏ lại dám ăn nói với tôi như vậy sao?”
Bà nội Tịch giương mắt lên, ánh mắt vô cùng ngạc nhiên nhìn về phía Vũ Phi Phi.
Phó viện trưởng nhỏ bé sao?
Vũ Phi Phi, cái đồ không biết mở to mắt ra, đang nói Đường Khải Hiên sao?
Cô ta có biết thân phận thật sự của Đường Khải Hiên không? Anh là người thừa kế công ty giải trí Đường Thị, là trùm của giới giải trí, anh ta là một trong bốn cậu ấm của Kinh Hoa, cậu ấm của Kinh Hoa đều là nhân vật có thân phận cực kì cao.
Chỉ có điều từ trước đến nay Đường Khải Hiên đều rất khiêm tốn, hơn nữa từ nhỏ đã sinh sống ở nước ngoài, anh ta rất ít xuất hiện trong các bữa tiệc rượu xã giao, cho nên số lượng người trong nước biết anh ta đã ít lại càng ít.
“Tiểu Hiên, chuyện là sao vậy? Phi Phi hình như rất không thích cháu.”
Bà nội Tịch hừm một tiếng, bà lão cũng rất không hài lòng trước thái độ vênh váo hung hăng của Vũ Phi Phi.
“Không có gì bà ạ.”
Đường Khải Hiên giống Vũ Phi Phi, anh ta không có một chút ấn tượng tốt đẹp nào về cô ta.
Hôm đó Vũ Phi Phi ở bệnh viện giống như một người đàn bà chua ngoa chửi đổng hoàn toàn không có một chút hình tượng nào, còn nói rất nhiều lời khó nghe.
Có lúc trách mắng người khác chưa chắc sẽ khiến người khác cảm thấy không chịu nổi, mà ngược lại sẽ khiến người mắng bị mất hết hình tượng.
“Bà nội.” Vũ Phi Phi đột nhiên vô cùng ấm ức nhào đến phía bà nội Tịch, cô ta chỉ tay vào Vũ Tiểu Kiều và Đường Khải Hiên, “Bà không biết, hai bọn họ đáng ghét như thế nào đâu.”
“Người hôm đó ở bệnh viện bắt nạt cháu chính là bọn họ.
Chỉ là do cháu bắt gặp bọn họ có những hành động mập mờ với nhau, cho nên cháu chỉ nói có mấy câu mà thôi.”
Bà nội Tịch làm như có chuyện gì khác nhếch khoé mắt lên, nhìn Vũ Tiểu Kiều đang yên tĩnh một cái, lại nhìn về phía Đường Khải Hiên.
“Bà nội, phó viện trưởng này đối nhân xử thế vô cùng giả dối, bà đừng bị vẻ ngoài của anh ta lừa gạt, còn có cô ta....”
Vũ Phi Phi tức giận chỉ về phía Vũ Tiểu Kiều, “Không biết đê tiện như thế nào, nhìn thấy đàn ông là liền bắt đầu dụ dỗ, thủ đoạn nhiều vô kể, danh tiếng của cô ta cũng cực xấu.”
Bà nội Tịch kinh ngạc nhìn về phía Vũ Tiểu Kiều, cô vẫn cúi đầu chuyên tâm bóp chân, không cất một tiếng nào, thậm chí còn không có bất kì phản ứng nào.
Giống như hoàn toàn không nghe thấy Vũ Phi đang trách mắng cô.
Bà nội Tịch cảm thấy có hứng thú, cô bé này rõ ràng toàn thân đều là gai, thế mà lại để mặc cho Vũ Phi Phi trách mắng mình mà có thể nhẫn nhịn không cất ra một tiếng nào.
“Ở tuổi của bác sĩ Đường cũng nên tìm đối tượng kết hôn rồi, cậu ấy mập mờ với bạn gái cũng là chuyện bình thường mà.”
Bà nội Tịch nhìn về phía Đường Khải Hiên khiến Đường Khải Hiên rất ngượng ngùng, anh ta nhanh chóng né tránh ánh mắt ép hỏi đến tận cùng của bà nội Tịch.
“Bà nội à, người phụ nữ này có danh tiếng rất xấu ở trường học.” Ánh mắt của Vũ Phi Phi như gai có độc nhìn chằm chằm vào Vũ Tiểu Kiều, “Cô ta mập mờ với rất nhiều đàn ông, quan hệ không rõ ràng! Cô ta cố ý nịnh hót bà như vậy, chắc chắn là do bà là lão phu nhân của nhà họ Tịch.”
Bà nội Tịch chau mày, “Hoá ra lại sống thoáng như vậy sao?”
Vũ Phi Phi nhanh chóng gật đầu, “Đúng vậy, rất không biết chú ý giữ gìn, vì tiền mà cô ta có thể làm bất cứ chuyện gì.”
Vũ Tiểu Kiều vẫn tiếp tục nhẫn nhịn, cố cố gắng để khiến cho lực đạo trên tay mình không tăng thêm, cô vẫn dùng lực vừa đủ bóp chân cho bà lão.
“Cô nói đi, cô rắp tâm tiếp cận bà nội, rốt cuộc là có mục đích gì?” Vũ Phi Phi xông lên, lớn tiếng trách mắng.
Cuối cùng Vũ Tiểu Kiều cũng nhìn Vũ Phi Phi một cái, giọng nói thờ ơ, không nặng cũng không nhẹ, “Cô không nhìn thấy tôi đang bóp chân cho lão phu nhân sao?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...