“Em muốn… vay anh ba triệu tệ.” Giọng Vũ Tiểu Kiều yếu ớt tur ti..
Cô rất lo lắng, lo rằng một khi nói ra câu này, có những thứ khó mà giữ được.
Quả nhiên.
“Gì cơ? Ba triệu á? Tiểu Kiều, không phải em đang đùa với anh đây chứ?”
“Tiểu Kiều à, anh chưa tốt nghiệp, chỉ mới mở công ty sản xuất trang phục quy mô nhỏ thôi, làm sao anh có được ba triệu tế? Di cũng biết tình hình công ty của anh, tài chính công ty vẫn luôn eo hẹp!”
“Em em… chỉ vay một thời gian ngắn thôi, chờ mẹ em ra ngoài, mẹ con em sẽ trả lại anh” Vũ Tiểu Kiêu vẫn gửi gắm hi vọng vào Tào Xuyên.
Cô không muốn dính dáng gì đến hộp đêm Kim Sa Than kia nữa, cô không muốn bị đám người kia vấy bẩn.
Tào Xuyên là bạn trai của cô, hắn sẽ không trơ mắt nhìn cô sa vào vũng bùn mà không vươn tay giúp đỡ đâu nhỉ? “Tào Xuyên, tính lãi cũng được, chỉ cần cứu mẹ em ra ngoài trước đã! Mẹ em vừa được thả, không lâu nữa bọn em sẽ trả anh mà.”
Vũ Tiểu Kiều đã hạ mình tha thiết nhờ vả nhưng vẫn không nhận được sự giúp đỡ của Tào Xuyên.
“Tiểu Kiều, thật sự là nhà anh không… giàu có như người ta đồn đầu.
Nhà anh làm ăn, vốn vẫn luôn bị chôn, hiện tại anh… thật sự không lấy đâu ra nhiều tiền như vậy.”
Tâm mắt Vũ Tiểu Kiều dừng lại trên chiếc đồng hồ hàng hiệu trên cổ tay Tào Xuyên: “Em nghe nói đây là sản phẩm mới ra mắt, giả ít nhất cũng phải bốn triệu, mấy hôm trước anh vừa mới mua nhỉ…”
Không có tiền?
Vậy mà vừa vung tay đã mua kiểu mới của xa xỉ phẩm cao cap? “Tiểu Kiều à, học ở Strickland thì kiểu gì cũng phải có vài món đồ làm màu chứ! Nhà họ Tào là nhà dòng dõi danh giá ba đời, tuy không phải nhà giàu số một số hại nhưng cũng có chút tiếng tăm, không thể để người ta khinh thường được.
Chiếc đồng hồ này là anh… vay tiền mua
Sau đó Tào Xuyên lại vội vàng nói tiếp: “Tiểu Kiều, nhà em có biệt thự, mặc dù nó nằm ở khu vực xa xôi hẻo lánh nhưng cũng được giả tầm bốn năm triệu đó! Trước tiên em cứ bán biệt thự, giải quyết vấn đề cấp bách đi!”
“Đó là nhà của anh trai em, em không thể động vào!” Vũ Tiểu Kiều đáp.
“Anh trai em là thằng ngốc thì cần nhà làm cái gì?”
Ánh mắt Vũ Tiểu Kiều lộ rõ vẻ kinh ngạc: “Anh nói gì cơ? Tào Xuyên vội sửa lời.
“Ý anh là anh trai em bị như vậy có nhà cũng vô dụng thôi! Cứu dì quan trọng hơn.”
“Mẹ em thà ngôi tù cũng không cho phép em đụng đến nhà của anh trai em.
“Dì quá thiên vị anh trai em, còn cả cha dượng của em cũng chẳng đối tốt với em tẹo nào!” Tào Xuyên nói với vẻ bất bình.
“Đó là người thân của em! Bất kể cha dượng đối xử với em như thế nào, em cũng phải cứu mẹ em!” Giọng nói của Vũ Tiểu Kiều lỗ rõ vẻ kiên định.
“Tiểu Kiều, chắc là An Tử Dụ có ba triệu đó.
Cô ấy là người bạn tốt nhất của em, em gặp khó khăn cô ấy nhất định sẽ giúp em! Nhà họ An còn giàu hơn nhà họ Tào anh.”
Trái tim Vũ Tiểu Kiều dần nguội lạnh.
Ai học tại Strickland cũng là người có tài sản trên trăm triệu tê.
Vậy mà Tào Xuyên năm lần bảy lượt than nghèo trước mặt
CÔ!
Ban đầu cô không vay tiền Tào Xuyên bởi vì cô tưởng đến hộp đêm Kim Sa Than sẽ lấy được tiên, nhưng sau khi đến đó một chuyển, cô phát hiện sự việc không hề đơn giản như vậy.
“Em sẽ không vay tiền An An đầu.” Vũ Tiểu Kiều cười khổ sở, mọi hi vọng đều hóa thành tro tàn: “Anh không cho em vay đúng không?”
“Tiểu Kiều, không phải anh không cho em vay mà là anh thật sự không có tiền!”
Vũ Tiểu Kiều bằng cảm thấy mình thật ngu ngốc, đây chính là người bạn trai cô hẹn hò một năm và dự định kết hôn sau khi tốt nghiệp.
“Ok, em biết rồi.
Vũ Tiểu Kiều cúi đầu, đi vòng qua Tào Xuyên.
Tào Xuyên bắt lấy cổ tay mảnh khảnh của cô.
“Tiểu Kiều, em đi đâu thế?”
“Hộp đêm Kim Sa Than, đi lấy tiền”
Vũ Tiểu Kiều khẽ ngẩng đầu nhìn Tào Xuyên, trong đôi mắt trong suốt ngập nước tràn đầy tuyệt vọng.
Lúc này trái tim cô đau đớn như sắp nứt ra, viền mắt đỏ hoe.
Bỗng dưng có một giọng nói nhẹ nhàng chầm chậm vang lên bên tại cô: “Đừng buồn vì một kẻ từng bỏ rơi em, không đáng đâu!”
Ai?
Là ai đang nói chuyện?
Cô bằng giật mình, có điều giọng nói kia đã biến mất không còn tăm hơi trong đầu.
“Tiểu Kiều, sao em lại đến Kim Sa Than! Em thừa biết là đảm đàn ông kia định làm gì em! Em đang chủ động dâng tới cửa đó!” Tào Xuyên giận dữ.
“Vậy em phải làm sao bây giờ? Em phải cứu mẹ em!” Vũ Tiểu Kiều giấy khỏi Tào Xuyên.
Tào Xuyên đuổi theo cô, giữ cô lai.
“Em thà ngủ với bọn họ cũng không muốn ngủ với anh sao?” Giọng Tào Xuyên bỗng trở nên dữ tợn.
“Anh đang nói gì đó?”
“Em ngủ với anh, anh cho em ba triệu
Vũ Tiểu Kiều vung tay tát Tào Xuyên một bạt tại, đôi mắt vốn ngập tràn đau thương giờ đây lạnh lùng như nước.
“Nghe anh nói vậy, tôi thà bị người khác đè cũng không muốn lên giường với hạng người như anh!”
“Tào Xuyên, chia tay đi
Vũ Tiểu Kiều xoay người, sải bước rời đi.
Tào Xuyên đứng im tại chỗ xoa bên mặt đau đớn, trên gương mặt tuấn tú lộ rõ vẻ tức giận và dữ tợn, thầm nghiến chặt răng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...