Tổng Tài Đại Nhân, Thể Lực Tốt!
Editor: May
Hiện tại, đến Phong Thánh cũng có thể ra lệnh được cho bọn họ?
Ba Giang vừa thấy mấy người đàn ông đột nhiên xuất hiện, vừa thấy liền biết là vệ sĩ, trong lòng ông ta càng nóng nảy: “Phong Thánh! Mày muốn làm gì?”
“Mang người ra ngoài cho tôi!” Mắt lạnh Phong Thánh nhìn về phía ba Giang, không có một tia gợn sóng, giọng nói lạnh lẽo không hề có độ ấm, “Sau này ai còn tùy tiện dẫn người không liên quan vào đây, tự gánh lấy hậu quả!”
Bốn gã vệ sĩ không có đáp lời, bọn họ dùng hành động sát phạt quyết đoán thay câu trả lời với Phong Thánh.
Bốn người chia làm hai đội tiến lên, cánh tay vợ chồng Giang thị bị bốn người nâng lên, xách theo liền nhanh chóng lui ra ngoài.
“Phong Thánh! Mày không được chết tử tế!” Ba Giang thấy chính mình đã chịu loại đãi ngộ ác liệt này, lại tránh không thoát giam cầm của vệ sĩ, lập tức chửi ầm lên.
Phong Thánh mặt không biểu tình nghe mắng chửi của ông ta, đang lúc vợ chồng Giang thị nhìn thoáng qua anh, khi mắt thấy liền sắp bị xách ra phòng tiếp khách.
Phong Hành vẫn luôn thảnh thơi thoải mái làm người đứng xem diễn, chợt đặt tách trà, đột nhiên nói: “Chậm đã!”
Vệ sĩ vừa ra cửa, chân nâng lên vượt ra bên ngoài chợt ngừng.
Cho dù Phong Thánh không có quay đầu lại, cũng nhận thấy được vệ six phía sau ngừng lại, mắt lạnh anh chợt hung tàn, khí tràng trên người khai hỏa toàn bộ, hơi thở lạnh lẽo cả người nháy mắt như lợi kiếm bắn ra.
Trong phút chốc, thân hình dừng lại của vệ sĩ, cảm nhận được cổ hơi thở làm cho người ta sợ hãi này, nháy mắt tiếp theo, bốn gã vệ sĩ lấy tốc độ nhanh hơn rời khỏi phòng tiếp khách.
Từ khi Phong Hành mở miệng, đến vệ sĩ đột nhiên dừng lại, rồi đến vệ sĩ tiếp tục rời đi, trước sau không vượt qua thời gian một giây.
Đây hết thảy hoàn toàn dựa vào cảm giác ngũ quan nhạy bén của mọi người, mới có thể cảm giác được những biến hóa vi diệu trong đó.
Phong Hành nhìn vệ sĩ lập tức rời đi, một đôi mắt đào hoa âm lãnh đến dọa người.
Đến vệ sĩ cũng không coi anh ra gì!
Sau khi tiếng mắng và kêu khóc của vợ chồng Giang thị xa dần, Phong Hành nhìn Phong Thánh đứng ở trong sảnh, cười tà khí: “Anh hai, hiện tại người ngoài đã đi rồi, anh nên giải thích một chút hay không, vì sao Lạc Ương Ương lại bị bắt cóc?”
Khóe môi Phong Thánh hơi nâng lên, biểu tình lại càng thêm lạnh: “Vấn đề này, tôi nghĩ chú hẳn là rõ ràng hơn tôi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...