Tổng Tài Đại Nhân, Thể Lực Tốt!
Editor: May
Người nhà họ Phong ở đây, ngoại trừ Phong Thánh, Phong Ngật, Phong Hành, những người khác đều không rõ ràng lắm này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.
Bọn họ chỉ biết là, người nhà họ Giang đột nhiên tới cửa, ồn ào Phong Thánh bắt cóc Giang Hải Phong, thề phải khiến Phong Thánh giao người ra đây.
Nhà họ Phong là đại gia tộc trăm năm, người nhà họ Phong ở đây không có ai không phải là mò mẫm lăn lộn ở trên thương giới.
Dưới tình huống sự tình chưa rõ ràng, bọn họ đều lựa chọn đứng xem, tuyệt sẽ không mạo muội ra tay.
Lúc này mới sẽ có một màn sau khi Phong Thánh hiện thân, những người khác đều sôi nổi trầm mặc làm người xem.
“Phong Thánh! Mày đừng chống chế nữa! Ngày hai mươi tháng mười đó, tất cả camera theo dõi giao thông đế đô đều hỏng rồi, lúc nào không hỏng lại cố tình hỏng ngày con trai tao xảy ra chuyện, mày lúc nào không đi ngoại thành bắc, cố tình đi ngoại thành bắc khi con trai tao xảy ra chuyện, mày dám nói chuyện này không liên quan tới mày? Ngoại trừ mày, còn có ai có bản lĩnh đều lặng yên không một tiếng động tiêu hủy tất cả camera trong cục cảnh sát giao thông!”
Nắm tay ba Giang rũ ở bên người gắt gao nắm chặt, nếu không phải tự chủ tương đối mạnh, ông đã sớm giống như Giang phu nhân, không quan tâm đánh về phía Phong Thánh.
Nhà họ Giang ông hai đời độc đinh, con của ông vừa mất tích liền mất tích mấy tháng, sao ông có thể không vội.
Tuy rằng trước kia Giang Hải Phong cũng tùy hứng chơi biến mất, nhưng ngày ăn tết cả nhà đoàn viên quan trọng như vậy, nó chưa từng có vắng mặt qua.
Trong lòng ba Giang rõ ràng, tuy rằng con trai mình chơi đùa tùy hứng, nhưng còn chưa đến mức bất hiếu như vậy, ăn tết đến nhà cũng không trở về.
Khẳng định là xảy ra chuyện gì, khẳng định là nó đã xảy ra chuyện mới không trở về.
“A…… Con của ta! Con ở đâu?” Ba Giang lên án Phong Thánh như vậy, Giang phu nhân bị Phong Ngật chế trụ, càng là thương tâm khóc hô lên.
Phong Ngật thấy Giang phu nhân khóc đến thương tâm, đều có chút thở hổn hển xem thường, phỏng chừng còn khóc nữa liền không có lực phá hoại gì, anh nhẹ buông tay liền buông Giang phu nhân ra.
Giang phu nhân khóc đến ruột gan đứt từng khúc, vốn là dựa vào Phong Ngật mới có thể miễn cưỡng đứng được, anh vừa buông, thân thể bà ta hoàn toàn không có lực ngã ngồi xuống đất.
“Con ơi! Con ở đâu? Mau trở lại đi.” Sau khi nửa té ngã ngồi dưới đất, Giang phu nhân cũng không đứng dậy, ngồi trên mặt đất kêu rên lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...