Tổng Tài Đại Nhân, Thể Lực Tốt!
Editor: May
Di động màu trắng xoay tròn ở giữa ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng, Phong Thánh mới thưởng thức chưa đến vài giây, di động Lạc Ương Ương liền vang lên tiếng chuông.
Phong Thánh rũ mắt vừa nhìn, điện báo biểu hiện trên màn hình, ghi chú ba chữ cô giáo Ôn.
Tiếng chuông vẫn luôn vang, sau khi Phong Thánh nhìn chằm chằm di động vài lần, cuối cùng tiếp điện thoại.
“Ương Ương, nói cho trò một tin tức tốt, kịch bản của trò được đạo diễn Hoa Nhất Phi lựa chọn, anh ta nói muốn gặp trò một chút, hỏi mấy ngày gần đây trò có thời gian không?”
Một đạo tiếng nói nữ tính coi như dễ nghe, hơi có vẻ hưng phấn vang lên ở bên tai Phong Thánh.
Hoa Nhất Phi, đạo diễn trẻ tuổi mới nổi lên vào mấy năm gần đây, nghe nói rất có bản lĩnh, trong giới đánh giá cũng rất cao, nói anh ta là đạo diễn quái tài trăm năm khó được gặp được một lần.
Phong Thánh không chú ý tin tức giải trí, nhưng năm trước vừa lúc anh xem qua một bộ phim của đạo diễn Hoa Nhất Phi, cho nên đối cái tên Hoa Nhất Phi này không tính là hoàn toàn xa lạ.
Lạc Ương Ương học chính là ngành văn học điện ảnh hài kịch Học Viện Điện Ảnh, nói đơn giản một chút chính là biên kịch chuyên nghiệp.
Cô mới năm hai đại học, viết kịch bản đã được Hoa Nhất Phi nhìn trúng, xem ra không phải là phế vật.
“Lạc Ương Ương đã đi học, cô đi phòng học tìm cô ấy.” Phong Thánh nghiêng đầu nhìn về phía Học Viện Điện Ảnh, thân ảnh của Lạc Ương Ương đã sớm không còn.
Anh nói xong liền cắt đứt điện thoại, không cho cô giáo Ôn chút thời gian phản ứng nào.
Cùng lúc Phong Thánh buông di động, cũng lạnh giọng nói với tài xế: “Lái xe.”
Buổi tối hôm nay, Phong Thánh có xã giao liền không về nhà ăn cơm chiều.
Khi anh xã giao xong chuẩn bị rời khỏi nhà hàng, phía sau đi theo một đám người đi ở trên hành lang, đi tới đi tới, anh đột nhiên ngừng lại.
Trong đại sảnh cửa sổ sát đất bóng đêm mê mang, trên bàn cơm dựa trước cửa sổ nào đó, anh lại có thể thấy được Lạc Ương Ương ý cười dạt dào.
Dưới ánh trăng trắng bạch chiếu rọi ngoài cửa sổ, trên người cô gái giống như mạ một tầng sắc thái thần bí, cô mặc váy hồng nhạt liền bộc lộ hết không bỏ sót khí chất thiếu nữ, cả người tản ra hơi thở ngây ngô lại mê người.
Phong Thánh híp mắt lạnh lại, ánh mắt gắt gao khóa ở trên người Lạc Ương Ương.
Cô ở trước mặt anh chưa từng cười đến thoải mái như vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...