Tổng Tài Đại Nhân Siêu Lợi Hại


Hạ Tinh Thần cũng muốn nói câu ‘chúc ngủ ngon’ với đứa bé, cuối cùng vẫn gọi điện lại, nhưng lần này điện thoại vừa mới vang lên một tiếng thì đã bị tắt đi.

Cô hơi sững sờ.

Biết chắc lần này nhất định là do Bạch Dạ Kình tắt điện thoại của mình, cũng không gọi lại tự chuốc vạ vào thân.


Một đêm.

Hạ Tinh Thần leo lên giường ngủ đến tận tối, ba mẹ Hứa đến thì cô mới tỉnh dậy.

Áo khoác trên người rơi xuống đất, nhặt lên nhìn lại thì là áo của Hứa Nham.

“Đã muộn thế này rồi?” Vừa nhìn đồng hồ đã hơn tám giờ: “Chuẩn bị phải làm phẫu thuật rồi.”
“Cả tối ngủ như thế có khó chịu không?” Hứa Nham hỏi.

Hạ Tinh Thần đặt quần áo sang một bên lắc đầu: “Có khó chịu thì cũng không khó chịu bằng anh nằm trên giường mà không được động đậy.”
Vừa mới dứt lời, bác sĩ và y tá đã đẩy cửa đi vào.

Bác sĩ phụ trách quan sát tình hình của anh ta, sau khi xác nhận mọi thứ đều bình thường thì sai y tá đẩy anh ta vào phòng phẫu thuật.

Ba Hứa đang nói nốt mấy câu cuối với bác sĩ, Hạ Tinh Thần dìu mẹ Hứa đứng ở một bên nghe.

Đợi sau khi bác sĩ vào phòng phẫu thuật, Hạ Tinh Thần nhìn đồng hồ nói với mẹ Hứa: “Bác gái, cháu muốn nhân lúc Hứa Nham làm phẫu thuật, về nhà một chuyến.”
Mẹ Hứa gật đầu, vỗ tay của cô: “Tối qua vất vả cho cháu rồi, bây giờ nó đang làm phẫu thuật, cháu cứ về nghỉ ngơi đi.


À, hôm nay còn phải đi làm đúng không?”
“Chuyện công việc không gấp ạ, cháu sẽ xin nghỉ phép.”
Mẹ Hứa thở dài, muốn nói điều gì đó, vừa muốn nói vừa ngập ngừng.

“Bác gái, bác có chuyện gì cứ nói đi ạ.” Hạ Tinh Thần nói.

Nghe thấy cô nói như vậy, mẹ Hứa cũng nói thẳng: “Không phải bác ích kỉ đâu, nhưng mà… vẫn mong cháu, nếu như rảnh rỗi thì đến bệnh viện thăm Hứa Nham nhà bác nhiều hơn.

Tình cảm của nó dành cho cháu, bác không biết cháu có nhìn ra không nhưng bác là mẹ đều nhìn thấy hết.

Nếu cháu có thể ở bên cạnh nó nhiều hơn, nó chắc chắn sẽ hồi phục nhanh hơn.

Sức khỏe của bác không được tốt, cũng không thể lúc nào cũng ở bên cạnh nó…”
Hạ Tinh Thần nghe hiểu ra, gật đầu: “Bác cứ yên tâm, bởi vì Hứa Nham cứu cháu nên mới như vậy, cho dù bác không yêu cầu cháu làm vậy thì cháu cũng sẽ ở đây với anh ấy.

Cháu quay về tắm rửa một lát, thu xếp ít đồ đạc rồi hầm ít canh mang vào đây để anh ấy bồi bổ cơ thể.”
Nghe thấy cô nói như vậy, mẹ Hứa thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười: “Trước đây bác luôn luôn yêu quý cháu, bây giờ bác cũng biết mình không nhìn nhầm người.

Mặc dù trước kia Hứa Nham với Tinh Không ở bên nhau, nhưng Tinh Không nông nổi, không thật thà như cháu.”
Hạ Tinh Thần thật sự không muốn nói đến vấn đề này, đặc biệt là không muốn kẹp ở giữa trong chuyện của Hứa Nham và Hạ Tinh Không.

Vì thế, cô chỉ có thể mỉm cười: “Bác gái, ở đây cứ giao cho bác trước đã, cháu về đây ạ.”
Mẹ Hứa không phải kẻ ngốc, biết là cô không thích vấn đề này, đương nhiên cũng không nói tiếp nữa, buông tay ra để cô trở về.


Hạ Tinh Thần ngồi xe taxi về nhà, vì tai nạn xe nên bây giờ trong lòng vẫn còn sợ hãi, tay nắm lấy dây an toàn siết chặt lại.

Cả người cô mệt lả trở về phủ Tổng thống, quản gia chạy ra đón: “Cô Hạ, cuối cùng cô cũng đã về rồi.”
“Cậu chủ đi học chưa?”
“Vâng, sáng sớm đã đi rồi.”
Hạ Tinh Thần khẽ gật đầu, vẫn đang suy nghĩ gì đó, lên tiếng nói: “Làm phiền ông dặn nhà bếp hầm cho tôi ít canh, chuẩn bị một bình giữ nhiệt để vào đấy cho tôi.

Tôi tắm xong sẽ xuống lấy.”
“Vâng, thưa cô Hạ.”
Dặn dò xong, cô bèn đi lên tầng.

Tắm xong, cả người sảng khoái, thoải mái hơn nhiều.

Đặt sẵn đồ dùng vệ sinh cá nhân đựng trong cái hộp nhỏ, lại mở tủ quần áo ra lấy vài bộ đặt lên giường, cẩn thận nhét từng bộ vào một cái túi nhỏ bên cạnh.

Đang thu xếp, chỉ cảm thấy một ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm khiến cô sởn tóc gáy.

Vừa ngẩng đầu lên, Bạch Dạ Kình mặt lạnh như tờ đang đứng trước cửa.


Ánh mắt liếc sang giống như lưỡi kiếm sắc bén, như muốn xuyên thủng cô vậy.

Trong lòng cô ớn lạnh, cô không nghĩ rằng lúc này anh vẫn ở trong phủ.

“Cô còn quay lại làm gì?” Bạch Dạ Kình lạnh lùng nói, một chân thì gạt cửa phòng đóng lại.

Một tiếng ‘Cạch’ lớn vang lên, Hạ Tinh Thần giật nảy mình.

Một giây sau, cổ tay bị người đàn ông nắm chặt lấy, túm lấy một cách mạnh bạo, cô bị trực tiếp kéo lên.

Cả đêm qua cô ngủ cũng không được ngon, mặc dù tắm xong thì thoải mái hơn một chút nhưng cả người vẫn mềm nhũn vô lực.

Anh vừa kéo như vậy, cả người cô đã mềm oặt như một tấm vải, trực tiếp đập mạnh vào ngực anh.

Cơ bắp của anh cuồn cuộn, cơ ngực rắn chắc.

Khoảnh khắc ấy giống như cô đâm vào bức tường sắt vậy, cả người đều hoa mắt chóng mặt.

“Bạch Dạ Kình, anh làm cái gì thế?” Trong lòng Hạ Tinh Thần vốn đang rối bời, bây giờ anh lại có thái độ như thế này, cô không nhịn được hơi tức giận.

“Làm gì? Ngược lại tôi phải hỏi cô tối qua làm gì mới đúng!” Anh bẻ tay cô ra sau người bằng một tay.

Cơ thể mềm mại bị ép đến mức cong lên, dán chặt vào người anh.

Một tay còn lại thì bóp chặt lấy cằm cô một cách thô bạo, nâng mặt cô lên: “Ba lần bảy lượt cho tôi leo cây, vui lắm phải không?”
Hiển nhiên, anh rất tức giận, sắc mặt tối sầm, khuôn mặt nghiêm nghị.

Từng chữ một thốt ra đều lạnh như băng.

Một tay để không của Hạ Tinh Thần, gạt tay anh ra, nhưng sức lực làm sao có thể địch lại anh? Loay hoay mấy lần thì mặt cũng méo xệch.

“Tối hôm qua tôi thất hứa với anh là tôi sai.


Nhưng đó là vì...”
“Bởi vì cô ở cạnh Hứa Nham!” Bạch Dạ Kình tranh lời của cô: “Ở bên anh ta một đêm, cảm thấy thế nào?”
Bạch Dạ Kình nghiến răng nghiến lợi, cánh môi lạnh lẽo gần như áp sát xuống tai cô: “Anh ta ngủ với cô đúng không? Tối qua các người làm tổng cộng mấy hiệp? Đã dùng bao nhiêu tư thế? Anh ta với tôi, ai giỏi hơn, ai có thể thỏa mãn cô hơn?”
Anh ép người quá đáng, mỗi một chữ trong ánh mắt đều ngập tràn sự sỉ nhục và chế giễu.

Hạ Tinh Thần vốn chịu đựng sự sợ hãi của tai nạn xe cũng đã đạt đến đỉnh điểm.

Trong lòng vừa ấm ức vừa tức giận, hốc mắt chợt đỏ ửng lên.

Dù lần này thất hẹn là cô sai trước, anh cần gì phải nói những lời khó nghe như này để sỉ nhục cô? Cô cũng không muốn xảy ra tai nạn!
“Những chuyện này đều là chuyện riêng của chúng tôi, ngài Tổng thống không rảnh rỗi đến mức ngay cả chuyện tình cảm nam nữ cũng muốn hỏi đấy chứ!” Hạ Tinh Thần mỉa mai.

Lông mày của Bạch Dạ Kình nhíu lại, cánh tay đang bóp cằm của cô bỗng càng mạnh thêm, bóp đến mức mặt cô trắng bệch.

Câu nói này của cô chứa đầy hàm ý, chẳng phải là ngầm thừa nhận rồi sao?
Ánh mắt anh vừa tàn bạo vừa lạnh lẽo, giống như muốn nuốt chửng cô.

Hạ Tinh Thần bắt đầu hít thở khó khăn, tựa như anh muốn bóp nát cô vậy.

Cô đau đớn gạt tay của anh ra, không gạt được, quay đầu cắn.

Bạch Dạ Kình lườm cô, dường như chợt cảm thấy nhạt nhẽo, cuối cùng buông cô ra.

Chỗ gan bàn tay đang rỉ máu, anh không thèm nhìn tựa như không cảm thấy đau, chỉ nhìn chằm chằm cô một cách chế giễu: “Hạ Tinh Thần, cô giỏi lắm!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui