Đầu óc Hạ Đại Bạch chuyển động, giây lát sau, liền hiểu rõ: “Vậy là Đại Bảo mệt mỏi như vậy, bởi vì tối hôm qua cùng Tiểu Bạch cố gắng sinh em gái cho con sao?”
“...” Hạ Tinh Thần cảm thấy không thể chịu đựng thêm giây nào nữa.
“Đừng đùa nữa, đi ăn cơm.
Buổi chiều mẹ có hẹn với mẹ nuôi con, con ở nhà tự mình đọc sách.”
“Vậy khi nào thì em gái nhỏ sẽ ra đời ạ?”
“...” Hạ Tinh Thần tịch thu máy tay cầm chơi game của cậu bé, dắt cậu đến nhà bếp.
Cậu bé vẫn còn ngẩng cái đầu nhỏ lầm bầm: “Đại Bảo, đã lâu như vậy, sao em gái nhỏ còn chưa ra đời, có phải hai người không chịu cố gắng không? À, ông nội, bà nội cũng rất mong chờ em gái nhỏ.”
“Hạ Đại Bạch, thật sự con nói rất nhiều!”
Hạ Đại Bạch đi đến phòng ăn, vô cùng lịch sự mở khăn vuông trải lên đùi mình: “Con chỉ muốn tốt cho mẹ thôi.
Sinh em gái nhỏ xong ông nội và bà nội sẽ càng thích mẹ, mẹ và Tiểu Bạch ở bên nhau chắc chắn sẽ không có vấn đề.”
“...” Hạ Tinh Thần buồn phiền, thật sự muốn dán cái miệng nhỏ của nhóc con này lại: “Sau này tên con sẽ là Bạch Cẩn Ngôn, có biết Cẩn Ngôn có ý nghĩa gì không?”
“Có ý gì ạ?”
“Cẩn trọng lời nói, cho nên không được lải nhải nữa!” Cô gắp đùi gà vào chén cậu bé: “Ăn cơm, còn nói nhiều nữa, ngay cả đùi gà cũng không được ăn!”
Hạ Đại Bạch cầm lấy chén, vừa gặm đùi gà, vừa khẽ lẩm bẩm: “Con vẫn cảm thấy Đại Bạch tương đối dễ nghe.”
“Sau này gọi nhiều sẽ thành quen.
Hơn nữa, Bạch Đại Bạch dễ nghe chỗ nào hả?”
Hạ Đại Bạch quẹt quẹt cái miệng nhỏ nhắn, mặt đầy miễn cưỡng: “Mọi người nói sao thì cứ như vậy là được rồi.
Dù sao Đại Bạch cũng là mẹ đặt cho con.
Con không có quyền lên tiếng mới phải!”
Thế nhưng, thật sự mà nói, Bạch Cẩn Ngôn dễ nghe hơn so với Hạ Đại Bạch mấy trăm lần.
Ăn cơm trưa xong, Hạ Tinh Thần hẹn gặp Trì Vị Ương.
Ở bên trong phòng làm việc của E.S, lúc gặp lại cô ấy, cô cảm thấy tim mình quặn thắt.
Phụ nữ có thai vốn nên trắng trẻo mập mạp, được nuôi dưỡng thật tốt.
Thế nhưng, cô ấy lại khác, so với trước đó lúc rời đi còn gầy hơn.
Lúc này, cô ấy đang ngồi đó, an tĩnh lật tạp chí áo cưới.
Mặc trên người chiếc áo lông, khi nhìn gần, nhất định không ai có thể nhìn ra được cô đã mang thai mấy tháng.
Có thể đang xem áo cưới nên nhìn cô ấy có chút buồn bã, tầm mắt rơi vào từng chiếc áo cưới kia, khuôn mặt có chút thê lương, đau xót.
Hạ Tinh Thần tự trách mình.
Sao lại hẹn ở chỗ này chứ, đúng là quá bất cẩn mà?
“Cô Hạ!” Trợ lý đi về phía trước hai bước mới phát hiện cô không theo kịp, lại cung kính lui về một bước.
Hạ Tinh Thần bừng tỉnh, Trì Vị Ương cũng ngẩng đầu lên từ tạp chí, thấy cô, trên mặt liền nở nụ cười.
Thế nhưng.
Gương mặt đó, cũng gầy hơn rất nhiều.
Mặc dù nhìn càng thanh tú, nhưng lại khiến cho chóp mũi Hạ Tinh Thần cay cay: “Vị Ương, chúng ta tìm chỗ khác tán gẫu đi.
Áo cưới này ngày khác sẽ bàn.”
Hai người làm bạn nhiều năm như thế, rất hiểu ý nhau.
Sao Trì Vị Ương lại không biết suy nghĩ của cô.
“Không muốn ngày khác, đổi nữa mình sẽ phải về quê mất!” Trì Vị Ương cong cong môi, tầm mắt đảo một vòng những bộ lễ phục cùng áo cưới tuyệt đẹp, không muốn để Hạ Tinh Thần lo lắng, cho nên cố gắng tỏ ra vui vẻ: “Dù gì mình cũng là mẹ nuôi của Đại Bạch, dĩ nhiên muốn là người đầu tiên nhìn cậu mặc áo cưới.
Nhanh đi lấy số đo, tiện thể thử vài kiểu.”
Hạ Tinh Thần trầm ngâm giây lát, cũng không chần chừ nữa.
Thật ra thì, có Vị Ương rất tốt, ít nhất có thể cho cô vài ý kiến về áo cưới.
Thiết kế của E.S luôn luôn rất đặc biệt, có kiểu đơn giản, cũng có kiểu sang trọng xa hoa.
Hạ Tinh Thần lướt qua tất cả các mẫu áo cưới.
Cảm thấy có chút hoảng hốt, cũng cảm thấy không chân thật!
Nhớ đến lần trước đến xem áo cưới, là vì cuộc điện thoại của Tống Duy Nhất.
Khi đó, Tống Duy Nhất lấy thân phận vị hôn thê của anh yêu cầu cô rời đi, đến hiện tại, cô vẫn nhớ lúc ấy trong lòng mình chua xót và bất lực như thế nào.
Khi đó, ai cũng không nghĩ rằng, vị hôn thê sẽ đổi lại là cô.
Nhớ đến anh, khuôn mặt xinh đẹp của cô như phủ một tầng ánh sáng rực rỡ, lặng lẽ nở rộ.
Xa xa, Trì Vị Ương nhìn thấy thế, cũng cảm thấy vô cùng hâm mộ.
Vẻ mặt của cô là vẻ mặt của một con người đang được yêu và hạnh phúc.
Cô ấy đứng trước gương, nhìn lại mình.
Dường như, chỉ có buồn tẻ và cô đơn.
Nhưng mà.
Chờ sau khi sinh đứa nhỏ ra, tất cả cũng sẽ trở nên khác đi.
Cô ấy kéo kéo khóe môi, khiến cho mình nhìn vui vẻ hơn chút, tự động viên mình.
Sẽ tốt thôi, một ngày nào đó, tất cả cũng sẽ thay đổi.
Đang nghĩ ngợi, chợt cô ấy nghe mấy tiếng bước chân đang bước gần đến chỗ mình.
Sau đó, trợ lý cung kính nói: “Cô Phó, chào cô.”
“Chào cô.
Tôi đến lấy lễ phục đặt may trước.”
Giọng nói này...
Trì Vị Ương siết chặt tạp chí trong tay, nháy mắt cảm thấy hô hấp khó khăn.
Giọng nói kia, mặc dù cô ấy chỉ nghe qua một lần trong điện thoại.
Thế nhưng, cả đời cô ấy vẫn không thể quên!
Tô Tố Vân!
Cô Phó!
Cái thành phố này, cũng thật quá nhỏ rồi.
Tiếng giày cao gót nện lên mặt đất, giọng nói càng ngày càng gần, Hạ Tinh Thần chọn xong lễ phục, hoàn toàn không biết chuyện này, cô vào phòng thay quần áo.
Trì Vị Ương cảm thấy mình nên tránh mặt.
Dẫu sao, gặp mặt phu nhân Phó ở đây, cô ấy chỉ thấy mình chật vật miễn cưỡng.
Thế nhưng, lúc này đi, hai chân cô ấy giống như đổ chì vậy, ngay cả bước đi một bước cũng cảm thấy rất khó khăn.
“Phu nhân Phó, cô ngồi đây đợi một lát nhé, tôi lập tức đi lấy lễ phục đến cho cô.”
Theo giọng nói của trợ lý, trong phòng nghỉ đã có thêm một người.
Trì Vị Ương chưa từng ngẩng đầu lên, cũng có thể cảm giác được tầm mắt của đối phương đang rơi vào trên người mình.
Cô ta có thể nhận ra mình sao? Trì Vị Ương ôm một tia hy vọng trong lòng, mong sao cô ta không nhận ra mình.
Dẫu sao, bọn họ cũng chưa từng gặp mặt.
“Cô Trì, nước trái cây của cô đây.” Vào lúc này, một người khác đẩy xe thức uống vào, gọi Trì Vị Ương, sau đó lại quay đầu nhìn về phía Tô Tố Vân: “Phu nhân Phó, cô muốn uống gì, tôi lập tức chuẩn bị cho cô.”
“Cô Trì?”
Tô Tố Vân không trả lời đối phương, ánh mắt lại nhìn về phía Trì Vị Ương.
Ngón tay Trì Vị Ương khẽ run, cảm thấy ánh mắt của Tô Tố Vân càng ngày càng trở nên sắc bén.
Vị trợ lý kia dường như cũng phát hiện ra gì đó, cười hỏi: “Thì ra hai vị biết nhau sao?”
“Tôi tưởng tôi nhận lầm người, không ngờ rằng...” Tô Tố Vân lại buông túi xách xuống, đi về bên đây.
Trì Vị Ương vừa nhấc mắt, liền nhìn thấy một khuôn mặt dịu dàng tươi tắn giơ tay ra với cô: “Chào cô, cô Trì.
Có thể cô không nhận ra tôi, tôi chính là người lần trước gọi cho cô, vợ của Dật Trần.
Cô có thể gọi tôi là Tố Vân.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...