Bạch Minh Diệp bất lực với sự tùy hứng của Bạch Dạ Kình, nhưng từ nhỏ tới lớn anh đều như vậy, chưa bao giờ sợ ai.
Cô ấy chỉ đành gật đầu: “Đi đi.”
Bà cụ và phu nhân Lan Đình đứng dậy muốn giữ bọn họ lại, nhưng Bạch Dạ Kình đã kéo Hạ Tinh Thần đi rồi.
“Hai cái đứa này…” Bà cụ hơi tức giận.
“Mặc kệ bọn nó, tính tình của Dạ Kình là như vậy, mẹ có muốn quản cũng không được.”
Bạch Minh Diệp ôm vai bà cụ.
“Con làm chị mà cũng thế, cứ dung túng cho nó!” Ông cụ ở bên cạnh vừa lẩm bẩm một câu, vừa mở túi giấy ra.
Tài liệu bên trong khiến ông ấy hơi sửng sốt, lúc lật đến kết quả cuối cùng, sắc mặt của ông ấy đã vô cùng khó coi.
Ông cụ liếc nhìn Bạch Thanh Nhượng đã mở túi giấy ra, cùng lúc lật ra kết quả cuối cùng… Đối với kết quả như thế này, rõ ràng là ông ấy lại bị đả kích thêm lần nữa.
Từ trước đến giờ, Bạch Thanh Nhượng chưa bao giờ nghĩ tới mình không phải là người nhà họ Bạch.
Nhiều năm như vậy, tất cả sức lực và tinh thần của ông ấy đều dồn vào việc chấn hưng nhà họ Bạch.
Nhưng bây giờ, ông ấy đột nhiên phát hiện thì ra từ mấy chục năm trước, mình đã là cô nhi.
Loại cảm giác thê lương và cô đơn này, đặc biệt là đối với một người đã trải qua nhiều năm trong tù nhưng ông ấy, lại càng nặng nề hơn, khiến cho ông ấy khó lòng chấp nhận được.
Bạch Thanh Nhượng từ từ, từ từ bỏ tài liệu lại vào trong, đặt lên bàn trà.
Mỗi một động tác đều cứng nhắc, lại chầm chậm, giống như rút hết toàn bộ sức lực bên trong vậy.
Ngón tay già nua hơi run rẩy.
Rất lâu sau ông ấy mới đứng lên.
“Thanh Nhượng!” Ông cụ cũng đứng dậy theo, gọi một tiếng.
“Em trở về một chút, lát nữa… em lại qua đây.” Bạch Thanh Nhượng mở miệng nói, ánh mắt có chút mơ hồ.
Ông ấy không nhìn ông cụ, bước về trước một bước, bởi vì cuộc phẫu thuật lần trước mà cơ thể vẫn chưa lành hẳn, ông ấy loạng choạng một cái, Lan Đình lập tức tiến lên muốn đỡ ông ấy, ông ấy lại tự mình chống lên ghế sofa đứng thẳng lên.
“Thanh Nhượng, sắp tới giờ ăn cơm tối rồi…” Bà cụ không biết có chuyện gì xảy ra, muốn đuổi theo thì ông cụ đã cản lại: “Để nó đi đi, bình tĩnh một chút thì sẽ không có chuyện gì nữa đâu.”
Ông cụ lo lắng nhìn bóng lưng càng đi càng xa, bóng lưng vừa tang thương vừa lắc lư, không khỏi nhíu mày thấp giọng mắng một câu: “Thằng nhóc xấu xa kia! Tôi thấy nó không quậy cho cái nhà này long trời lở đất thì không cam lòng mà!”
“Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?” Bạch Minh Diệp nghi hoặc nhìn tài liệu mà chú hai vừa khép lại, mở ra lần nữa.
Cùng lúc đó, bà cụ và phu nhân Lan Đình cũng không rảnh rỗi.
Xem xong nội dung trong tài liệu, bà cụ đã hiểu tất cả, Lan Đình và Bạch Minh Diệp cũng hết sức kinh ngạc.
Trong nháy mắt, Lan Đình bỏ văn kiện xuống, nhanh chóng đuổi theo.
Bên kia.
Hạ Tinh Thần bị Bạch Dạ Kình nhét vào ghế phụ, còn anh tự mình lái xe.
“Cứ đi như vậy, em còn chưa kịp chào mẹ em một tiếng.” Hạ Tinh Thần vừa nói, vừa quay đầu nhìn ngôi nhà một cái: “Cơm tối đã chuẩn bị xong hết rồi, sao anh không ở lại ăn luôn rồi hãy đi?”
Tự nhiên lại khiến cho mấy người lớn không vui.
“Bây giờ, áp suất ở trong đó nhất định là rất thấp, chúng ta ở lại không có gì tốt cả.
Hơn nữa…” Bạch Dạ Kình liếc nhìn cô một cái, ánh mắt sâu thẳm: “Bao lâu rồi hai chúng ta chưa được ở riêng với nhau?”
Hạ Tinh Thần nhìn anh, trong lòng nảy sinh chút quyến luyến và tình cảm nồng đậm.
Mặc dù cô chỉ mới tới Lương Thành hai ngày ngắn ngủi, nhưng hai ngày này lại giày vò hơn cả hai năm…
Bàn tay cô nhẹ nhàng phủ lên bàn tay đang đặt trên bánh lái của anh.
Bạch Dạ Kình trở tay nắm ngược lại tay cô: “Sao tay em lạnh thế?”
Nói xong, anh kéo tay cô qua đặt lên đùi mình.
Đùi anh rắn chắc lại ấm áp, bàn tay cô đúng là rất lạnh, khi chạm vào nguồn ấm áp thì bất giác cọ một cách tham lam.
Bạch Dạ Kình quay mặt qua, liếc cô một cái: “Em cố ý?”
Giọng nói khàn đi rất nhiều.
Hạ Tinh Thần hiểu ra ý anh, khuôn mặt đỏ lên.
Bàn tay cô siết chặt thành nắm đấm, đấm nhẹ lên chân anh một cái: “Em cố ý đấy, anh làm gì được em nào?”
Sau khi nói xong, nhìn thấy ánh mắt sâu xa của anh, khuôn mặt cô đỏ rực lên.
Câu nói này thật sự rất giống như đang ve vãn…
Trước kia cô chắc chắn sẽ không nói những lời này! Nhưng bây giờ hai người ở chung với nhau lâu, lá gan của cô ngày càng lớn, cũng biết đùa giỡn anh rồi.
Đối với câu nói “chọc ghẹo” này, tâm trạng của anh vô cùng tốt, khóe môi nhếch lên thành vòng cung mê người, đột nhiên kéo tay cô qua, ấn vào chỗ giữa hai chân anh.
Hơi thở nóng như núi lửa phun trào khiến trái tim cô đập thình thịch như bị bỏng.
Ngón tay co lại giống như bị bỏng, xấu hổ đến lập tức muốn rụt về.
Nhưng ngón tay cô lại bị người đàn ông nắm chặt lấy, lại còn đè mạnh hơn.
Cứ như vậy được một lúc, nơi nào đó của anh phản ứng ngày càng mãnh liệt hơn.
Hơi nóng làm cho lòng bàn tay cô chảy ra một lớp mồ hôi mỏng.
Cô quẫn bách, khuôn mặt đỏ như sắp nhỏ ra máu, còn anh lại như không có chuyện gì tiếp tục nhìn về phía trước, bình tĩnh lái xe.
Hạ Tinh Thần liếc nhìn hai bên, vệ sĩ đang lái xe, đi theo phía trước và phía sau thì không nói gì, nhưng mà đến hai bên trái phải cũng có.
“Anh mau buông tay ra… lỡ bị người khác nhìn thấy…”
Bạch Dạ Kình vẫn không chịu buông tay, lúc đèn đỏ thì dừng xe lại.
Anh liếc mắt nhìn cô một cách sâu xa: “Một lát trở về anh nhất định sẽ dùng bản thân mình để cho em biết, rốt cuộc anh có thể làm gì được em.”
Âm thanh trầm thấp vừa gợi cảm lại mê người.
Mỗi một chữ đều lộ ra sự nguy hiểm khiến người khác khiếp sợ.
Hạ Tinh Thần đương nhiên biết lời nói của anh là ám chỉ chuyện gì, cảm thấy hối hận muốn chết khi đã đi chọc ghẹo anh.
Cô sợ mấy người Thụy Cương ở trong chiếc xe đi song song bên cạnh sẽ nhìn thấy, nên vừa hoảng loạn vừa túng quẫn rút tay ra khỏi bàn tay của anh.
“Không cọ nữa à?” Anh biết rõ còn hỏi.
Hạ Tinh Thần xấu hổ trừng anh, hai bàn tay xoa xoa, lẩm bẩm: “Đổ hết mồ hôi rồi.”
Bộ dạng này của cô đáng yêu không nói nên lời.
Ánh mắt của anh lướt qua gương mặt đỏ hồng của cô, phát ra ánh sáng lung linh nhàn nhạt.
Bàn tay to của anh khẽ vuốt gương mặt nhỏ nhắn của cô, đôi mắt sâu thẳm: “Gầy đi rồi.
Hai ngày nay không ăn cơm à?”
Cô lo lắng cho anh, làm sao mà nuốt nổi cơm chứ?
Mấy lời bàn luận trên mạng đủ để khiến cô không còn một chút khẩu vị nào.
Nhưng cô chỉ nói: “Có lẽ là do trời lạnh quá cho nên khẩu vị không tốt.”
Bạch Dạ Kình cũng không vạch trần, khởi động xe rồi nói: “Buổi tối bảo nhà bếp làm thêm vài món ăn.”
“Ừm.” Hạ Tinh Thần gật đầu, ăn cơm với anh chắc là khẩu vị sẽ không tệ.
Đột nhiên cô nhớ ra chuyện gì đó, quay qua hỏi: “Trước khi chúng ta rời đi, tài liệu mà anh bảo Lãnh Phi đưa cho bốn người lớn là gì vậy?”
“Là thứ rất quan trọng.”
“Quan trọng đến mức nào?” Thật ra cô không phải là một người tò mò, trước đây cô rất ít khi hỏi tới mấy chuyện chính trị của anh, nhưng phần tài liệu hôm nay chắc là không liên quan tới công việc.
“Mở hộp để đồ ra, bên trong có một bản y vậy, em tự mình xem đi.”
Cô càng tò mò hơn, hơi khom lưng mở hộp để đồ ra.
Bên trong quả nhiên có một túi da đựng tài liệu giống như vậy..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...