Hạ Tinh Thần đi vào thay quần áo với tâm sự nặng nề.
Nhà chính đã cho người mời bọn họ qua ăn cơm, nên cô đi theo hai người lớn qua đó.
Nhớ đến sắc mặt khó coi trước đó của ông cụ lúc ở bên ngoài hội trường, cô cũng đoán được lát nữa đi lên chắc sẽ không tránh được bị nhắc nhở.
Không ngoài dự đoán.
Lúc mọi người đều đã ngồi trên ghế sofa đợi Bạch Dạ Kình, ông cụ ra hiệu cho bà cụ, bà cụ đứng dậy kéo cô qua: “Tinh Thần, con cùng bác gái ra sân sau tản bộ nhé, bác có thứ này muốn cho con.”
Giờ này đâu phải là giờ tản bộ?
Dù Hạ Tinh Thần đã chuẩn bị tâm lý rồi, nhưng đáy lòng vẫn cảm thấy hơi chua xót.
Cô thoáng nhìn một vòng xung quanh, Lan Đình cũng gật đầu: “Đi với bác gái của con đi, bên ngoài trời lạnh, cài nút áo vào, đừng để bị cảm lạnh.”
Rõ ràng là tất cả mọi người đều không muốn hai người bọn họ ở cùng một chỗ.
Cô đứng lên, đi theo bà cụ ra sân sau.
Bên ngoài thời tiết lạnh lẽo, bà cụ khép chặt áo khoác da trên người.
Bà ấy cầm thức ăn cho cá ngồi trên ghế đệm, chơi đùa với đám cá.
Hạ Tinh Thần im lặng đứng bên cạnh nhìn đàn cá tranh nhau ăn, tạo ra từng vòng gợn sóng lúc sâu lúc nông ở bên hồ.
Bề mặt lộn xộn đó giống y như lòng cô lúc này…
Một lát sau, bà cụ buông thức ăn cho cá xuống, vỗ tay phủi đám thức ăn vụn đi, rồi mới ngẩng đầu nhìn cô: “Đến đây ngồi đi, ở đây có đệm lót, sẽ không bị lạnh.”
Hạ Tinh Thần nghe lời ngồi xuống.
Bà cụ tháo chiếc vòng ngọc vẫn luôn đeo trên tay ra, không nói gì mà cầm lấy tay cô đeo vào.
Cô rụt tay lại, nhưng bà cụ cũng là một người cố chấp: “Đây là quà bác gái tặng con, con đừng từ chối.
Nhiều năm như vậy, bác chưa bao giờ nghĩ tới mình còn có một cô cháu gái ở bên ngoài.
Lúc trước, khi ông cụ yêu cầu Dạ Kình ra ngoài tìm con, ông ấy đã dặn dò nó, nói là đợi tìm được con về rồi, nhất định phải sắp xếp cho con một cuộc hôn nhân tốt.”
Bà cụ nói đến đây, Hạ Tinh Thần đã hiểu rồi.
Vòng ngọc dán vào da thịt, khiến cô chỉ cảm thấy lạnh đến thấu tim.
Cô hơi dùng sức tháo vòng tay ra, trả lại cho bà cụ.
Tuy cô không nói gì cả, nhưng dáng vẻ lại vô cùng bướng bỉnh.
Bà cụ nhìn chiếc vòng ngọc kia, rồi lại nhìn vẻ mặt hơi lạnh đi của cô, trong lòng vô cùng khó chịu, nắm chặt tay cô: “Tinh Thần, con nhất định phải nhận vòng tay này.
Nếu không nhận trong lòng bác gái sẽ không yên.”
“Con hiểu ý của bác.” Chiếc vòng này, là bà cụ muốn bồi thường cho cô.
Hàng lông mi của Hạ Tinh Thần run run, nâng mắt nhìn bà cụ: “Bác không hy vọng con và Dạ Kình ở bên nhau.”
“Không phải là không hy vọng, mà là hai đứa không thể ở bên nhau.” Bà cụ nói hơi nặng lời: “Bây giờ chuyện tố cáo vẫn chưa có kết quả cuối cùng, nếu như quan hệ của hai đứa lại bị tiết lộ ra ngoài… Hậu quả đó, không cần bác nói con cũng hiểu được mà.”
“…” Cô im lặng một lúc.
Cô nhìn về phía gợn nước trong hồ, ánh mắt như kết thành tầng băng trên mặt hồ, mát lạnh mà đau thương.
Ngón tay cô chạm vào lan can màu trắng ngọc, một lúc lâu sau, rốt cuộc cũng mở miệng: “Nhưng bác có nghĩ tới, ngoại trừ chức vị Tổng thống, anh ấy còn là một người ba không? Đại Bạch vẫn luôn mong muốn có một gia đình đầy đủ, con và Dạ Kình đã thiếu nợ nó bốn năm rồi, con không muốn thiếu nợ nó cả đời này.”
Cháu trai vẫn luôn là điểm yếu trong lòng bà cụ.
Hạ Tinh Thần vừa nói, bà cụ lập tức rơi nước mắt.
Trong lòng cô cũng chẳng thoải mái gì, nhìn thấy bà cụ rơi nước mắt, hốc mắt của cô cũng không nhịn được mà đỏ lên.
“Cũng không biết hai đứa là nghiệt duyên gì nữa, thế giới rộng lớn như vậy, sao lại cứ phải là hai đứa cơ chứ…”
Bà cụ thì thầm, cuối cùng giọng nói trở nên nghẹn ngào, không nói được nữa.
Hạ Tinh Thần quay mặt đi, hít một hơi thật sâu, nuốt sự chua xót vào lòng.
“Nói chuyện gì mà thương cảm đến mức khiến hai người nước mắt lã chã như vậy, hay là cho con nghe một chút với?”
Vào lúc này, một giọng nói vô cùng quen thuộc đột nhiên vang lên.
Giọng điệu như mang theo hơi lạnh khiến cho mùa đông này càng trở nên lạnh hơn.
Hạ Tinh Thần và bà cụ cùng nhau quay đầu, thấy Bạch Dạ Kình mặc tây trang đứng các bọn họ mấy mét.
Hiển nhiên là mấy lời bà cụ vừa nói lúc nãy đã bị anh nghe thấy hết, sắc mặt anh không dễ nhìn chút nào, mi tâm nhíu chặt lại.
Gương mặt bà cụ hiện lên vẻ chột dạ, nhanh chóng lau nước mắt.
Bạch Dạ Kình nhìn Hạ Tinh Thần: “Qua đây.”
Bốn mắt nhìn nhau, sự tủi thân dưới đáy lòng cô ào ào xông ra ngoài.
Hạ Tinh Thần không nói gì, đứng lên đi về phía anh.
Cô vừa đi tới bên cạnh anh thì bàn tay đã bị anh nắm lấy.
Anh nhìn cô một cái, không thấy được cảm xúc trong đáy mắt anh, chỉ nói: “Biểu hiện không tệ.”
Hạ Tinh Thần nhếch môi một cách khổ sở.
Cô cụp mắt nhìn hai bàn tay đang quấn vào nhau của hai người, theo bản năng muốn nắm chặt hơn.
Cô đứng nép sau người anh, khuôn mặt nhỏ nhắn vô thức cọ cọ lên vai anh như một con vật nhỏ muốn được trấn an.
Bạch Dạ Kình cúi đầu nhìn cô, rất muốn ôm chặt cô vào lòng.
“Dạ Kình!” Bà cụ đứng dậy, nhìn tay hai người nắm chặt vào nhau, nhắc nhở: “Nếu để ba con thấy bộ dạng này của hai đứa, ông ấy lại…”
“Trong lòng con tự có chừng mực.” Bạch Dạ Kình cắt ngang lời bà cụ, không những không buông tay mà trái lại còn ôm chặt cô gái bên cạnh hơn.
Hạ Tinh Thần nhìn anh bằng ánh mắt lo lắng, anh cho cô một ánh mắt bảo cô yên tâm: “Theo anh ra ngoài.”
“…” Cô cảm thấy anh có vẻ như có điều muốn nói, nhưng căn bản không đợi cô hỏi thì đã trực tiếp kéo cô ra ngoài.
Vừa thấy hai người họ tay trong tay, quả nhiên ông cụ lại nhíu mày.
Ông ấy liếc nhìn bà cụ ở đằng sau, giống như trách móc bà ấy không xử lý xong chuyện này, vẻ mặt của bà cụ lại rất vô tội và bất lực.
Bà ấy vốn là một người mềm lòng, làm mấy chuyện như chia tách uyên ương này đúng là không quen.
“Mày mau buông tay cho tao! Muốn nắm tay thì mày ra ngoài nắm, đừng có ở trước mặt tao khiến tao chướng mắt.” Ông cụ trừng Bạch Dạ Kình.
“Tụi con cũng không có ý định ở lại ăn cơm tối.”
Hạ Tinh Thần nhìn anh, rồi lại nhìn sắc mặt ông cụ, sắc mặt ông ấy đã trở nên xanh mét, hừ một tiếng: “Nếu không định ở lại ăn cơm thì còn tới đây làm cái gì?”
“Đưa cho mọi người một phần tài liệu.” Bạch Dạ Kình liếc mắt ra hiệu cho Lãnh Phi đang đứng ngoài cửa: “Đưa tài liệu đang cầm trong tay qua đây, phát cho mỗi người một phần.”
“Giờ trò gì, ba cứ xem sẽ biết.
Tụi con còn có việc khác phải làm, không ăn cơm với mọi người được.
Chị, chị ở lại cùng mọi người đi.” Câu cuối cùng là nói với Bạch Minh Diệp.
Bốn người lớn mơ hồ, không biết anh đang muốn làm gì.
Hạ Tinh Thần lại càng không hiểu gì cả.
Lãnh Phi cung kính đưa bốn bản kết quả xét nghiệm ADN tới trước mặt bốn người lớn.
Ông cụ liếc túi giấy, vẫn giữ vẻ mặt nghiêm nghị: “Mày lại giở trò gì thế?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...