Sau khi cúp điện thoại, Hạ Tinh Thần giống như con ruồi mất đầu.
Cô cứ thế quên mất Lan Đình phu nhân, vội vàng xoay người chạy ra ngoài.
“Tinh Thần.” Lan Đình phu nhân gọi cô.
Trong lòng Hạ Tinh Thần rối bời, lúc này cô mới sực nhớ đến Lan Đình phu nhân, cô quay đầu lại, nói: “Phu nhân cứ tự nhiên, bây giờ cháu muốn đến bệnh viện một chuyến, những chuyện khác, để sau này hẵng nói.”
“Có phải đứa nhỏ xảy ra chuyện gì không?”
Hạ Tinh Thần gật đầu, Lan Đình phu nhân xách túi đi theo sau: “Mẹ đi với con.”
Lúc mở cửa bước ra hai người họ mới phát hiện lúc Bạch Dạ Kình đi, anh đã bảo Thụy Cương đứng chờ ở cửa, hiển nhiên là vì lo lắng cho Hạ Tinh Thần.
Dư Trạch Nam luôn ở cửa phòng chờ Lan Đình phu nhân, nghe nói Hạ Đại Bạch xảy ra chuyện, anh ta lập tức nói: “Cháu lấy xe chở hai người đi.”
“Không cần, cậu hai, chúng tôi có xe riêng.” Thụy Cương lập tức từ chối đề nghị của anh ta, mặc dù anh ta là người ngay thẳng, nhưng Thụy Cương vẫn có thể nhìn ra vừa rồi Tổng thống tức giận là vì Dư Trạch Nam, giờ lại để cho anh ta chen vào, ngài Tổng thống nhất định sẽ mắng anh ta không biết làm việc.
Trong lúc quan trọng thế này, Dư Trạch Nam cũng không tiện tranh cãi với anh ta.
Cuối cùng, Hạ Tinh Thần và Lan Đình phu nhân ngồi vào xe của Thụy Cương, xe lập tức chạy thẳng đến bệnh viện.
Trên đường, Lan Đình phu nhân gọi điện thoại cho nhà họ Bạch, còn Hạ Tinh Thần gọi cho Phó Dật Trần trước.
Hạ Tinh Thần đến bệnh viện, Hạ Đại Bạch đã chuyển vào phòng bệnh vip.
“Mẹ Đại Bạch.”
Chủ nhiệm lớp Hạ Đại Bạch tiến lên, liên tục nói xin lỗi cô: “Vô cùng xin lỗi cô, chúng tôi không nghĩ thằng bé sẽ như vậy.”
“Bây giờ Đại Bạch thế nào rồi?” Hạ Tinh Thần vội hỏi.
“Vẫn còn ở trong phòng cấp cứu.”
Hạ Tinh Thần choáng váng, chỉ cảm thấy hai chân vô lực: “Vậy bây giờ đã biết thằng bé bị gì chưa?”
“Vẫn còn ở trong phòng cấp cứu.”
Hạ Tinh Thần choáng váng, chỉ cảm thấy hai chân vô lực: “Vậy bây giờ đã biết thằng bé bị gì chưa?”
“Tạm thời vẫn chưa biết.”
Hạ Tinh Thần khẽ gật đầu, sau đó cô để bác sĩ đi.
Lan Đình phu nhân an ủi cô, bà đi qua hỏi y tá: “Bác sĩ Phó đến chưa?”
“Chưa ạ, tôi không nghe nói bác sĩ Phó sẽ đến.”
Cô vừa định gọi điện thoại cho Phó Dật Trần thì đã thấy anh ta mặc áo blouse vội vàng chạy đến, sau lưng dẫn theo một đội ngũ y bác sĩ, cả viện trưởng và y tá đều đến, vẻ mặt ai nấy đều hoảng hốt.
Từng người bọn họ đều nghiêm chỉnh chào hỏi Lan Đình phu nhân và Hạ Tinh Thần.
Nhân viên bệnh viện thấy thế thì không dám thờ ơ, bởi họ biết đứa bé vừa được đưa vào phòng cấp cứu tuyệt đối không phải đứa bé tầm thường.
“Bác sĩ Phó.” Hạ Tinh Thần bước đến chào hỏi Phó Dật Trần, giọng nói cô run rẩy.
Phó Dật Trần bước nhanh đến trước mặt cô, vừa đeo khẩu trang vừa trấn an cô: “Đừng lo, tôi sẽ vào xem tình hình trước, nếu có bất kỳ tin tức gì, tôi sẽ lập tức thông báo cho mọi người.”
Trong lòng Hạ Tinh Thần chưa từng cảm thấy sợ hãi như vậy, trước kia Hạ Đại Bạch chưa từng ngất xỉu bao giờ.
Cô không chắc liệu có phải do cô và Bạch Dạ Kình là cận huyết không.
Trong lòng cô rất rõ ràng, nam nữ cận huyết thì khi sinh con, đứa bé so với con nít bình thường sẽ nguy hiểm hơn rất nhiều, cho nên trong lòng cô càng nghĩ càng sợ hãi.
Thời gian cấp cứu thật ra cũng không dài, vậy mà đối với Hạ Tinh Thần mà nói, mỗi một phút một giây đều giống như dài cả thế kỷ.
Lan Đình phu nhân ngồi cạnh cô, trong lòng bà ấy cũng lo lắng bất an, bởi lẽ hôm nay đứa bé nằm bên trong phòng cấp cứu kia chính là cháu ngoại bà, đến nay bà còn chưa chính thức gặp mặt Hạ Đại Bạch nữa.
Bạch Dạ Kình nhận được điện thoại của Thụy Cương, anh lập tức hoãn lại tất cả công việc, sau đó tức tốc chạy đến bệnh viện, ông bà cụ Bạch và ông hai Bạch cũng vội vã chạy đến.
Bốn người gặp nhau trong thang máy.
Vừa nhìn thấy con trai, bà cụ Bạch đã khóc lóc, đánh anh: “Đều tại con, tại con không giao cháu trai bảo bối cho mẹ, nếu Đại Bạch xảy ra chuyện gì, em không để yên cho con đâu.”
“Xảy ra chuyện, xảy ra chuyện, có thể xảy ra chuyện gì? Bình thường Đại Bạch rất khỏe mạnh mà.” Ông cụ cũng phiền lòng, nghe bà cụ nói vậy, ông không nhịn được mà quở trách: “Có thể chỉ là do ăn phải đồ ăn hư.”
“Tốt nhất là vậy.” Bà cụ khóc.
Bạch Dạ Kình vỗ lưng bà cụ Bạch trấn an.
Lúc này, trái tim bà cụ đã hoàn toàn đặt ở trên người cháu trai bảo bối của mình, thậm chí bà còn chẳng buồn nói chuyện với Bạch Dạ Kình, nhưng ông cụ không như vậy, ông trừng mắt nhìn Bạch Dạ Kình, hừ một tiếng rồi xoay mặt đi, chẳng đoái hoài gì đến anh nữa.
Bạch Dạ Kình không nói gì, chỉ chào hỏi Bạch Thanh Nhượng: “Chú hai.”
“Còn biết gọi chú một tiếng chú sao?” Ông cụ Bạch châm chọc hừ lạnh.
“Nhờ phúc của ba, nếu không phải ba ngăn cản con thì bây giờ con đã kêu một tiếng ba vợ rồi.”
Gân xanh trên trán ông cụ thi nhau nổi lên, ông tức giận khua gậy: “Ba thấy hình như con ngứa đòn lắm rồi.”
“Được rồi, chuyện đã như vậy, đừng tức giận bọn nhỏ nữa.” Bạch Thanh Nhượng ngăn lại, ông ấy nhìn cháu mình rồi thở dài, trong lòng có chút gì đó khó nói.
Theo tiêu chuẩn chọn rể của ông thì Bạch Dạ Kình đúng là một đối tượng hoàn hảo.
Nhưng Tinh Thần dù sao cũng là em gái họ của anh.
Sao ông có thể chấp nhận để con gái mình sau này mang tiếng xấu.
“Đã là lúc nào rồi mà ông còn ở đây mắng con trai.” Trong lòng bà cụ cũng lo lắng, bà quay đầu xoa lưng Bạch Dạ Kình: “Vết thương của con đã lành chưa? Bác sĩ Phó có xem cho con chưa?”
Bạch Dạ Kình liếc nhìn ông cụ, nói: “Anh ta xem rồi, nhưng vết thương còn chưa lành, gân cốt bị tổn thương, anh ta bảo là phải nghỉ ngơi nửa tháng.”
Mặc dù ông cụ vẫn nghiêm mặt như cũ, nhưng dù sao cũng là con trai ruột của mình, vừa nghe Bạch Dạ Kình nói bị thương đến gân cốt thì lập tức nhíu mày lại như cảm thấy hơi đau lòng.
Nhưng vẻ lo lắng kia chỉ thoáng hiện trong mấy giây rồi lại quay về vẻ lạnh nhạt ban đầu: “Con bớt nói bậy nói bạ trước mặt ba đi, sao con không nói thẳng ra là do ba đánh gãy xương con?”
“Ông còn nói? Đều là tại ông, tôi thấy ông thế nào cũng phải đánh con trai đến tàn tật, cháu trai cũng không cần, như vậy ông mới cam tâm.” Giọng nói bà cụ trở nên nức nở, bà không dám xoa lưng con trai nữa, đau lòng nói: “Lát nữa để bác sĩ Phó kiểm tra, cũng cho mẹ xem.”
Một lát sau, “ting” một tiếng, cửa thang máy chậm rãi mở ra.
Lãnh Phi đã gọi điện thông báo cho viện trưởng rằng Tổng thống muốn đến.
Cho nên, lúc này, trừ đoàn chữa trị của bác sĩ Phó, những nhân viên y tế và bệnh nhân khác đều đã được chuyển đi, toàn bộ khu vip trở nên cực kỳ an tĩnh.
Hạ Tinh Thần đang ngồi chờ tin đến mất hết hồn vía, Bạch Dạ Kình chậm rãi đi đến.
Một khắc kia, trong mắt cô chẳng còn trông thấy được bất kỳ ai khác, cũng không quan tâm giờ phút này các trưởng bối phản đối hay không, cô lập tức đứng lên chạy về phía anh.
Bạch Dạ Kình ôm lấy cô.
Cằm cô đặt trên vai anh, mắt nhắm lại, cô khóc, nước mắt tích tụ nãy giờ tuôn ra ào ào..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...