Tổng Tài Đại Nhân Siêu Lợi Hại


Hạ Tinh Thần nắm chặt tay Trì Vị Ương: “Cậu suy nghĩ cho kĩ! Lúc đó, lúc mang thai Đại Bạch, phản ứng đầu tiên cũng muốn bỏ đứa bé đi, nhưng sau đó, sau khi thằng bé được sinh ra, tớ thật sự cảm thấy may mắn vì lúc đó đã giữ nó lại.”
“Nhưng mà mấy năm qua cậu cũng chịu không ít lời chỉ trích, trong lòng cậu rõ ràng nhất mà.

Hơn nữa Đại Bạch của cậu còn có ba.

Mà con của mình, mãi mãi không thể nào có ba.

Mình không thể tàn nhẫn với nó như vậy được.”
Đúng thế.

Tình huống hoàn toàn khác nhau.

Cô dựa vào đâu mà khuyên cơ chứ?
“Nếu cậu đã quyết định vậy tớ đi nhận đơn phẫu thuật giúp cậu, thuận tiện đóng phí cho cậu.

Cậu ở đây đợi tớ một lát.”
Hạ Tinh Thần thở dài, đứng dậy đi tới quầy đóng tiền.

Ở trong thang máy chen chúc nhau, ngược lại thang máy VIP lại trống không.

Hạ Tinh Thần sợ Trì Vị Ương đợi lâu cho nên đi thẳng tới thang máy vip.

May mà lần trước khi mẹ nằm viện, nhờ phúc của Bạch Dạ Kình và Phó Dật Trần, cô có thẻ vip.

Cô cầm thẻ quẹt một cái, thang máy đi thẳng xuống lầu một.


Dọc đường đi Hạ Tinh Thần suy nghĩ cẩn thận, rốt cuộc cô có nên nói với Phó Dật Trần hay không.

Lấy điện thoại ra, ấn số điện thoại của anh ta, suýt chút nữa thì nhấn xuống nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ.

Vị Ương muốn giấu anh ta bỏ đi đứa bé, hiện tại nếu cô gọi cuộc điện thoại này thì lại gây thêm rắc rối rồi.

Lúc đang xoắn xuýt thì một tiếng ting vang lên, thang máy đã tới nơi.

Cửa từ từ mở ra, Hạ Tinh Thần nhìn đồng hồ, không còn nhiều thời gian nữa.

Muộn một chút thì đến giờ trưa mất rồi, đến buổi chiều lại phải xếp hàng lần nữa.

Nóng vội quá cho nên cô đành phải chạy, lúc đi qua sảnh vip, vừa muốn chạy tới quầy đóng tiền.

Kết quả vì quá vội cho nên không chú ý mà đụng vào một cái bục.

Cả người lảo đảo, đứng không vững, trực tiếp đụng vào người ta.

“Ôi chao ôi! Làm cái gì đấy! Đang yên đang lành đi đường cũng không ổn nữa.”
Hạ Tinh Thần vừa đứng vững thì nghe thấy một giọng nói nghiêm khắc vang lên.

Cô giật mình, dưới chân suýt chút nữa lại đứng không vững.

Giọng nói này…
Là Bạch lão tiên sinh.

Thật đúng là…
Gặp phải ai không gặp là phải gặp ông ấy.

“Thật xin lỗi ạ.” Hạ Tinh Thần nhanh chóng giải thích.

Vốn lão gia tử cũng có ấn tượng tệ với cô, lúc này cô lỗ mãng như vậy cũng không phải là ấn tượng gì hay ho.

Nhưng trước mắt cô không còn cách nào khác: “Thật xin lỗi, là con gấp quá mới không chú ý mà gấp phải đồ vật.”
“Nói xin lỗi với tôi thì có ích gì chứ? Đụng vào cũng không phải tôi.” Bạch lão gia nhìn cô, sắc mặt vẫn không dịu đi, ngược lại là trừng mắt dựng râu.

Mà Bạch Thanh Nhượng ở bên cạnh, vì muốn đảm bảo sức khỏe thân thể sau khi ra tù cho nên hôm nay mới tới kiểm tra toàn thân, không nghĩ vừa vào cửa cả người bị đụng suýt chút nữa thì ngã.

Vừa đứng vững thân thể nhìn lên lại thấy một cô gái trẻ chân thành xin lỗi giải thích với ông: “Tiên sinh, thật xin lỗi, là tôi quá hấp tấp rồi.”
“Không sao, người trẻ tuổi hấp tấp mới tốt.” Bạch Thanh Nhượng vẫn giữ thái độ ôn hòa như cũ, gương mặt vẫn nở nụ cười.

“Tiên sinh sao? Cô cái đứa bé này sao lại không lễ phép như vậy chứ?” Bạch Thanh Nhượng không tức giận nhưng mà Bạch lão gia lại nổi giận.

Hạ Tinh Thần quẫn bách, bản thân đã xin lỗi rồi sao còn bị nói là không lễ phép chứ?

Được rồi, cô chỉ có thể nhận định là ông ấy đang muốn gây khó dễ cho cô.

“Lão tiên sinh, nếu ngài…”
“Cô thử gọi tôi là lão tiên sinh lần nữa thử xem?” Bạch lão gia trừng mắt, đúng là có chút dọa người.

Hạ Tinh Thần lạnh cả người, trong lòng vừa ủy khuất vừa buồn bực.

Nhưng mà đụng vào người bên cạnh, không xảy ra chuyện gì nhưng sao cô lại như phạm vào tội lớn vậy?
Cô cắn môi: “Nếu ngài không thích nghe thì con không gọi nữa.

Vừa rồi là con đụng phải vị tiên sinh này, đã thật lòng nói lời xin lỗi rồi.

Con còn có việc gấp, thời gian không kịp nữa rồi, nếu ngài thực sự muốn dạy dỗ con cái gì, không ngại chờ con một lát, đợi con làm xong việc thì sẽ quay lại cho người quở trách có được không?”
Cô thật sự rất sốt ruột.

Hiển nhiên lão gia tử không nghĩ tới cô lại nghe lời ông ta, tức đến mức mắt miệng muốn lệch rồi: “Chờ cô? Cô cho mình là ai chứ? Muốn tôi ở đây chờ cô?”
Lão gia tử tức giận đến mức gõ gậy trên mặt đất.

Bạch Thanh Nhượng ở bên cạnh vui vẻ: “Anh đừng làm khó cô bé này nữa! Cô bé này tính tình lanh lợi, dám nói như vậy với anh cũng không có bao nhiêu người.”
“Tôi thấy nó là có tên nhóc Dạ Kình kia làm chỗ dựa cho nên mới to gan như thế.”
“Dạ Kình?” Bạch Thanh Nhượng dùng ánh mắt khác đánh giá Hạ Tinh Thần: “Thì ra là cháu dâu.”
Cháu dâu!
Cho nên đây là chú hai của Dạ Kình sao?
Trong lòng Hạ Tinh Thần cảm thấy kính nể, trước kia trong sách từng thấy ảnh chụp lúc còn trẻ, qua hai mươi năm mà phong thái đó hiện tại vẫn lờ mờ có thể nhìn thấy, chẳng qua suy cho cùng vẫn là thời gian vô tình.

“Ai nói là cháu dâu, tôi còn chưa gật đầu đâu.” Lão gia tử lầm bầm, trừng mắt với Hạ Tinh Thần.

Cây gậy gõ gõ xuống mặt đất, ho khan vài tiếng: “Đã biết là chú của Dạ Kình rồi mà còn ngây người ra đó làm gì hả?”
“Dạ?” Hạ Tinh Thần không rõ đầu đuôi, không ngây người thì còn có thể làm gì đây?
“Chào hỏi đi.” Lão gia tử quát một tiếng: “Sao lại không hiểu chuyện như vậy chứ?”
“Không phải con chào hỏi rồi ngài vẫn tức giận sao?” Hạ Tinh Thần càng cảm thấy không hiểu nổi tính tình của lão gia tử.


“Không kêu chú hai còn kêu tiên sinh, đây là ba mẹ cô dạy sao?”
“Chú… chú hai.”
“Ai cũng biết cô là con dâu tương lai của tôi, thế nào, kêu một tiếng chú hai vẫn là ủy khuất cô sao?”
Hạ Tinh Thần lờ mờ.

Cho nên…
Lời này của ông ấy là tiếp nhận cô rồi sao?
“Đừng ngớ người ra đấy nữa, nhanh chào bác trai và chú hai đi.” Bạch Thanh Nhượng nhanh chóng nhắc nhở, sợ cô lại ngẩn ra nữa thì con sư tử bên cạnh càng bạo phát tính tình.

Hạ Tinh Thần lấy lại tinh thần, thầm cảm thán tính tình ba của Bạch Dạ Kình đúng là khó nắm bắt.

Nhưng mà tốt xấu gì cũng tiếp nhận cô rồi cho nên nhanh chào hỏi vậy.

“Bác trai, chú hai.”
Bạch lão tiên sinh liếc cô một cái: “Bây giờ lại nghe lời như vậy, vừa nãy còn dám bảo tôi ở đây chờ cô, đúng là không biết trên dưới.”
“…” Hạ Tinh Thần bị dạy dỗ không nói được gì, ngược lại cô có nói sai gì sao?
Lão gia tử dạy dỗ xong rồi, nhìn thấy tờ đơn trong tay cô, nhìn cô một cái: “Cô tới bệnh viện làm gì?”
Hạ Tinh Thần vừa muốn giải thích thì tờ giấy trong tay bị lão gia tử lấy mất.

Đó vốn là tờ siêu âm.

Lão gia tử không thèm nhìn tên, chỉ thấy trên tờ siêu âm viết là có thai hơn một tháng.

“Cô mang thai mà im lặng một mình chạy tới bệnh viện sao?” Lão gia tử lườm cô: “Đã là phụ nữ có thai rồi mà còn liều lĩnh như vậy hả?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui