Lập Trì trốn khỏi nhà, vừa lao ra cửa liền bị phục kích.
Hắn không chút nghĩ ngợi dùng bình cứu hỏa trong tay xịt vào mặt người nọ, sau đó đập cả cái bình về phía ông ta.
Người đàn ông bị choáng mà ngã ngửa, nhân cơ hội đó, Lập Trì mang theo cơ thể có vài vết bỏng chạy về phía một con hẻm.
Hắn cầm điện thoại cố liên lạc cho cha mẹ, nhưng họ không bắt máy.
Chẳng lẽ là xảy ra chuyện rồi? Tim hắn đập như điên, lo lắng, sợ hãi cho an nguy của cha mẹ.
“Khốn kiếp!” Lập Trì thầm mắng, nghe thấy tiếng truy đuổi, hắn vội vàng nhún người nhảy vào trong một căn nhà nào đó.
Vừa đáp đất, hắn liền nhìn thấy một cô gái đang ngồi đùa nghịch với mèo con bên thềm nhà.
Cô trợn to mắt nhìn hắn, sau đó hé miệng chuẩn bị hét lên.
“Đừng kêu!” Lập Trì vội vàng xông qua bịt miệng cô nàng lại, tốc độ quá nhanh, hắn gần như mất đà đè cô ngã ra sàn.
Đúng lúc cô giãy giụa, bên ngoài có tiếng bước chân rầm rập.
Lập Trì run rẩy bịt chặt miệng cô, nói nhanh bên tai cô:
“Không muốn chết thì im lặng.”
Chú mèo con kia không biết chuyện gì đang xảy ra, giương mắt nhìn chằm chằm vào hai người đang nằm đó.
Cô gái sợ đến nỗi nhắm tịt mắt, không phản kháng nữa, cũng không dám phát ra tiếng động.
Qua một lúc, bên ngoài dần yên tĩnh lại.
Lập Trì nhỏ giọng giải thích:
“Đám người đó là xã hội đen, nếu biết tôi ở đây thì cô cũng không xong đâu.
Tôi buông tay ra, cô không được la, biết chưa?”
Cô gái ứa nước mắt, gật gật đầu với hắn.
Sau khi được buông ra, cô thật sự rất ngoan, không có kêu la gì, mà là bò về phía nhà mình.
Trong quá trình này, Lập Trì không đuổi theo cô, chỉ ngồi ở đó thở hổn hển.
Khóa cửa lại xong, cô gái kia mới run run gọi điện thoại cho cảnh sát, định báo là có người đột nhập nhà mình, nhưng khi nhìn thấy người bên ngoài dùng ánh mắt cảnh cáo liếc về phía cô, cô lại thôi.
Dù sao cửa cũng đã khóa rồi, có lẽ sẽ an toàn… Nếu giờ cô báo cảnh sát thì sẽ gây thù chuốc oán với cậu ta.
Cô đưa tay làm ra dấu đuổi người con trai nọ, cậu ta gật đầu, sau đó thật sự trèo tường ra ngoài.
Động tác nhanh nhẹn dứt khoát, hơn nữa khả năng bật nhảy thật đáng nể.
Lập Trì thấy cuộc gọi nhỡ từ gia đình, vui mừng để lại tin nhắn báo cha mẹ đừng trở về nhà vội, sau đó tìm cách thoát khỏi sự truy đuổi của đám người.
Hắn cũng gọi điện thoại cho Duẫn Hạo để hỏi một chút chuyện, khi nghe nhà hắn cháy, Duẫn Hạo nhíu mày:
“Tôi sẽ gửi người qua bảo vệ cha mẹ cậu.”
“Không phải kẻ thù của cậu tìm tôi đó chứ?” Lập Trì vô cùng tức giận.
“Tra mới biết được.” Duẫn Hạo nói.
“Kẻ thù của nhà tôi nhiều như sao trên trời, nhưng người thật sự dám hành động thì không có mấy đâu.
Nói không chừng là ai đó muốn dạy cho cậu một bài học.
Cậu đang ở đâu? Tôi gửi người đến chỗ cậu.”
“Không cần.” Lập Trì nhận sự giúp đỡ của Duẫn Hạo, rất cảm ơn vì đã chiếu cố sợ cha hắn, còn riêng bản thân hắn không muốn phải dựa dẫm vào ai.
Duẫn Hạo nhìn cô gái nhỏ đang ngủ say bên cạnh mình, nói:
“Đừng hiểu lầm, tôi giúp cậu là vì cậu mà bị thương thì Diệp Liên sẽ buồn, chỉ có thế thôi.”
“...”
Lập Trì không đáp mà ngắt máy, lát sau thì gửi địa chỉ qua cho Duẫn Hạo.
Ngày mốt là sinh nhật của Diệp Liên, hôm nay lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn này làm Duẫn Hạo phải cẩn thận hơn.
Trước tiên cần tăng cường bảo vệ cho bữa tiệc.
Sau đó thì… xem xem Phương Ngọc thời gian này nhảy nhót thế nào rồi.
Gần đây Lập Trì chỉ đắc tội với cô ta, cho nên bảy phần là do cô ta làm.
Ra khỏi phòng Diệp Liên, Duẫn Hạo gọi Nhị Bình đến phòng mình, hỏi ông ấy:
“Thời gian trước chú theo dõi Phương Ngọc sát sao, có thấy gì bất thường không?”
“Gần đây vẫn luôn có người nhìn chằm chằm cô ta, nói sao nhỉ, cô ta thật sự rất có tài.” Nhị Bình ngồi đối diện Duẫn Hạo, vẻ mặt thán phục.
“Cô ta bò lên được giường của tên họ Lâm kia.”
“Họ Lâm nào? Là ông trùm của phố đêm?” Ngay cả Duẫn Hạo cũng kinh ngạc.
Bắc có Nam Cung gia, Nam có Hoắc gia, còn ở giữa thì là khu vực hỗn tạp mà không ai thống trị nổi.
Phố đêm nằm trên địa bàn của miền Nam và cả khu giữa này, tên họ Lâm lại ở phố đêm lăn lộn mấy chục năm rồi, cũng thuộc diện có danh tiếng, không hề tầm thường.
Ngày ông ta hô mưa gọi gió ở nơi đó thì Duẫn Hạo còn chưa ra đời nữa.
Nhị Bình sờ sờ tóc:
“Thiếu gia, tôi sợ bữa tiệc sắp tới sẽ không an toàn, bọn chúng cũng có qua lại với hắc đạo, ngộ nhỡ chúng trang bị súng bắn tỉa thì xem như xong.”
Vẻ mặt của Duẫn Hạo trở nên nghiêm trọng, anh đưa tay gõ lên mặt bàn, nói:
“Chú đi theo Diệp Liên, bảo đảm an toàn cho em ấy.
Cháu ra ngoài một lát.”
Thấy Duẫn Hạo chuẩn bị đi, Nhị Bình vội nói:
“Thiếu gia của tôi, đừng có làm bừa, hay là báo cho cha cậu biết cho an tâm.”
“Cha cháu có lẽ đã biết rồi, chuyện đã bung bét như vậy, ông ấy không biết được sao? Chẳng qua muốn để cháu tự xử lý thôi.”
Bỏ lại một câu như vậy, Duẫn Hạo xoay người rời đi.
Bóng lưng bỗng chốc trở nên cao lớn, hình ảnh ấy làm Nhị Bình thoáng nhớ ngày còn đi theo Hoắc chủ tịch lăn lộn, hai bóng người một lớn một nhỏ bắt đầu chồng chéo lên nhau, thật sự là giống quá.
“Hầy, dạo gần đây không có ngày nào được yên cả.”
Nhị Bình thở dài rồi đứng lên, sau đó xuống tầng hầm của Hoắc gia tìm chút đồ phòng thân.
Ông được giao trọng trách bảo đảm an toàn cho Hoắc thiếu phu nhân tương lai, thật là nặng nề quá đi mất..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...